"Cốc Tử Câu, hàng số 1, đại đội 2, tiểu đoàn 3, đoàn số 5 của tiêu cục Trấn Viễn, xin báo cáo tiên sinh!"
Một nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen sải bước tiến lên, đứng thẳng lưng hành lễ với Kim Phi.
Khi địa bàn không ngừng mở rộng, tiêu cục Trấn Viễn cũng đã mở rộng thành năm đoàn.
Trong đó đoàn thứ năm mới thành lập mấy tháng trước, thành viên hơn tám phần đều là tân binh, Trương Lương không phái bọn họ ra ngoài chinh chiến, mà để bọn họ ở lại Xuyên Thục phụ trách quản lý phủ binh địa phương, trợ giúp đội Chung Minh tiến hành phân chia đất.
"Lương Hữu Dư từ đội Tử Đồng, chi nhánh Miên Châu, đội số hai của đội Chung Minh, xin báo cáo tiên sinh!"
Một người đàn ông mặc đồng phục đội Chung Minh cũng bước lên chào.
Đội Chung Minh bây giờ trừ việc tình báo ra, công việc chủ yếu chính là phân chia đất và thành lập chi nhánh làng và đại đội phụ nữ.
Lương Hữu Dư chính là đội trưởng đội Chung Minh phụ trách việc phân chia đất ở huyện Tử Đồng.
Biết được Kim Phi sắp tới, Cốc Tử Câu và Lương Hữu Dư cố ý chạy tới bảo vệ Kim Phi, giới thiệu tình hình ở địa phương.
Dưới sự tuyên truyền của đoàn ca múa Kim Xuyên, danh vọng hiện tại của Kim Phi trong lòng dân đã đạt tới một tầm cao mới.
Rất nhiều người dân cực kì sùng bái Kim Phi.
Nhân viên hộ tống và thành viên đội Chung Minh dưới trướng Lương Hữu Dư và Cốc Tử Câu, có rất nhiều người được chiêu mộ từ vùng khác, đây là lần đầu tiên họ tận mắt thấy Kim Phi.
Với ảnh hưởng của đoàn ca múa, ánh mắt những người này nhìn về phía Kim Phi tràn đầy sự kích động và sùng bái, giống như người hâm mộ gặp được thần tượng mà mình mơ ước vậy.
Không ít người cũng không kìm nén được sự xôn xao trong lòng ngực.
"Mọi người vất vả rồi!" Kim Phi thấy vậy, vẫy tay về phía sau.
"Vì người dân mưu cầu hạnh phúc!"
Nhân viên hộ tống và thành viên đội Chung Minh đồng loạt hô to lên.
Đây cũng là khẩu hiệu mà Kim Phi yêu cầu.
Lúc tổ chức mới vừa thành lập, cần một cá nhân để sùng bái, như vậy có thể mau chóng tạo ra sự gắn kết.
Nhưng khi tổ chức tiếp tục mở rộng, không thể dựa hết vào việc sùng bái cá nhân được nữa.
Bởi vì việc sùng bái cá nhân có rất nhiều nhược điểm, ví dụ như sau khi có nhiều binh lính, việc sùng bái cá nhân rất dễ dẫn đến các xung đột bè phái, tranh giành quyền lực.
Lúc này tổ chức cần có niềm tin mới được.
Niềm tin này dĩ nhiên không phải là tín ngưỡng tôn giáo, mà là niềm tin vào chính nghĩa, niềm tin vào mục tiêu của tổ chức.
Vì người dân mưu cầu hạnh phúc, chính là mục tiêu Kim Phi lập ra cho tổ chức, cũng là khẩu hiệu y lập ra.
Sau khi chào hỏi nhân viên hộ tống xong, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Lương Hữu Dư: "Thiết tiên sinh sống ở đâu?"
"Ngôi nhà thứ ba từ bờ sông đếm ngược lại, chính là nhà của Thiết tiên sinh."
Lương Hữu Dư chỉ vào làng nói.
Phần lớn nhà tranh trong làng đều được xây ven sông, như vậy dễ lấy nước hơn.
Kim Phi đi vào làng theo con đường mòn, vừa đi vừa hỏi: "Các ngươi gần đây đã đến tìm Thiết Thế Hâm chưa?"
"Bệ hạ truyền chỉ bảo ta đi mời Thiết tiên sinh, ta đã đến tìm ông ta một lần, sau đó thì không đến nữa."
Lương Hữu Dư đáp: "Đúng rồi, lúc phân chia đất, ta cũng đã đến tìm ông ta mấy lần."
Kim Phi khẽ gật đầu, lại nhìn Lương Hữu Dư.
Có lẽ anh ta là người mà Cửu công chúa nói, người đã bị Thiết Thế Hâm đuổi ra ngoài.