Theo quan điểm của Kim Phi, quỳ lạy không chỉ là một loại hình thức, mà là một trong những con sâu đục khoét người dân sâu nhất trong thời đại phong kiến.”
"Dạ!" Lương Hữu Dư vội gật đầu, chỉ về phía trước nói: "Tiên sinh, đây là nhà của Thiết tiên sinh."
Ngôi làng này trước đây rất khó khăn, phần lớn đều là nhà tranh lụp xụp.
Ngôi nhà trước mắt Kim Phi vô cùng xập xệ.
Tường gạch nung đã bị mưa gió bào mòn lõm chõm từ lâu, mái tranh phía trên cũng mục nát nặng nề, hiển nhiên là đã mấy năm rồi chưa được thay mới.
Mấy nhánh cây cắm xuống đất tạo thành vòng tròn làm hàng rào sân, ở giữa chừa một khoảng trống là cửa sân.
Ngoài sân trồng mấy loại rau, nhưng lại thưa thớt, héo úa.
Đối diện cửa sân là hai gian nhà chính cũng không có cửa, chỉ có một cửa ra vào.
Nhìn qua ngưỡng cửa, cuối cùng Kim Phi cũng hiểu được thế nào là nhà chỉ có bốn bức tường.
Chưa kể tới bàn ghế, thậm chí trong nhà chính còn không có nổi một băng ghế, chỉ có mỗi một cục đá lớn.
Kim Phi không cần hỏi cũng có thể đoán được tảng đá này dùng để làm gì.
Trong đầu y không khỏi hiện lên hình ảnh Thiết Thế Hâm ngồi xổm dưới tảng đá ăn uống.
Trước đây Cửu công chúa kể rằng khi Thiết Thế Hâm làm quan, ông ta cũng liêm khiết như thầy của ông ta, không những không tham ô một xu nào mà còn thường xuyên dùng bổng lộc của mình để giúp đỡ những học giả nghèo khó mà ông ta gặp được.
Lúc đầu Kim Phi không tin lắm, nhưng bây giờ y lại hoàn toàn tin rồi.
Nếu Thiết Hâm tham ô một chút, thì cuộc sống đã không khốn khổ đến như vậy.
Song Kim Phi cũng hiểu, hẳn là năng lực sinh hoạt cá nhân của Thiết Thế Hâm không được mạnh mẽ.
Nếu không, với tư cách là một học giả từng kinh qua chốn quan trường, cũng sẽ không ra đến nông nổi này.
Hơn nữa trên núi khắp nơi đều có cây, chỉ cần chặt mấy cây là có thể làm ra mấy cái bàn cái ghế rồi?
Kim Phi không nhịn được mà muốn mắng người.
Đoán chừng Thiết Chùy cũng có chung suy nghĩ với Kim Phi, không nhịn được bèn hỏi: "Lương tiên sinh, Thiết tiên sinh này không có người nhà nào sao?"
"Trước kia cũng có một người vợ già và hai đứa con trai, con trai cả đi lính chết trận, mùa hè năm kia hạn hán, vợ bệnh nặng cũng không thể qua khỏi, đứa con út nói đi ra ngoài kiếm sống, sau đó biệt vô âm tính, e là lành ít dữ nhiều.”
Lương Hữu Dư nói: "Bây giờ tiên sinh chỉ lẻ loi một mình."
"Cũng là kẻ đáng thương." Thiết Chùy lắc đầu thở dài.
"Thiết tiên sinh!"
Lương Hữu Dư hô lớn.
Trong nhà không có ai đáp lại, ngay lúc Kim Phi cho rằng không có người ở nhà, lại nhìn thấy Lương Hữu Dư đi thẳng vào nhà chính, sau đó nói vào trong phòng: "Thiết tiên sinh, ta còn tưởng rằng ông không có ở nhà đấy?"
Sau đó nói với bên ngoài: "Tiên sinh, Thiết tiên sinh ở trong nhà, ngài vào đi!"
Kim Phi lắc đầu, dẫn đầu đám Thiết Chùy bước vào nhà chính.
Có một phòng phụ ở bên trái và bên phải của nhà chính, nhưng phòng bên phải đã bị sập và bên trong cũng không có gì.
Nhìn về phía phòng bên trái, ánh mắt đầu tiên Kim Phi đã nhìn thấy một dãy kệ gỗ.
Trên kệ gỗ chất đầy các loại sách, Kim Phi cũng nhìn thấy rất nhiều thẻ tre.
Một ông già đầu tóc hoa râm đang ngồi dưới đất, cầm một cái thẻ tre và nhìn nó một cách thích thú.
"Thiết tiên sinh, tiên sinh nhà ta tới rồi!"
Lương Hữu Dư lại hô lên một tiếng.