Thiết Chùy không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Còn mấy cận vệ bên cạnh cũng bật cười như thế.
Không phải do tố chất họ không tốt, mà do Thiết Thế Hâm trở mặt nhanh như bánh tráng.
Thiết Thế Hâm không để ý đến sự cười cợt của đám Thiết Chùy, chỉ đang nhìn Kim Phi đầy mong ngóng.
Ông ta có thể cảm nhận được, không phải Kim Phi muốn dọa ông ta, mà là muốn đi thật.
Một khi Kim Phi đi rồi, rất có thể ông ta sẽ vô danh chết đi trong cảnh nghèo khó ở ngôi làng nhỏ trong miền núi này.
Thiết Thế Hâm đã đọc sách hơn nửa đời người, ông ta không sợ nghèo đói, cũng không sợ chết, chỉ sợ mỗi chuyện chết đi mà vô danh.
Cửu công chúa là nữ đế đầu tiên trong lịch sử, Kim Phi liên tiếp lấy ít địch nhiều đánh bại ba nước láng giềng, hơn nữa còn phá lệ phân chia ruộng đất của địa chủ cường hào cho người dân…
Có thể nói, Đại Khang mới do Kim Phi và Cửu công chúa thành lập chắc chắn sẽ để lại một vết son rực rỡ trong lịch sử.
Làm tể tướng của Đại Khang mới chắc chắn sẽ vang danh sử sách như Kim Phi đã nói, trở thành một vị tướng vang danh được thế hệ mai sau say sưa nhắc tới.
Đối với học giả thời phong kiến, đây là niềm vinh dự lớn nhất và cũng là niềm mong ước bấy lâu nay của họ.
Kim Phi cũng đoán được điều này, nên mới không dỗ dành Thiết Thế Hâm.
Đối mặt với lời chất vấn của Thiết Thế Hâm, Kim Phi không trả lời mà chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.
Thiết Thế Hâm bị Kim Phi nhìn đến nỗi dựng tóc gáy, lúc sau lại chậm rãi thấp hèn cúi đầu, sửa sang lại ống tay rồi lại trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Kim Phi.
"Thảo dân Thiết Thế Hâm kính chào Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, kính chào Quốc sư đại nhân!"
Kim Phi thật sự không thích mấy loại lễ nghi quỳ lạy này, nhưng lần này y lại không ngăn cản Thiết Thế Hâm.
Y cúi đầu liếc nhìn đối phương một cái, lạnh lùng nói: “Giờ Mão ba ngày sau tới làng Tây Hà báo danh với Vũ Dương, làm theo sự sắp xếp của cô ấy, nếu đến trễ một canh giờ thì đừng đến nữa!"
Kim Phi cũng không bảo Lương Hữu Dư hỗ trợ, y nói rõ ràng là để Thiết Thế Hâm tự đi tới làng Tây Hà.
Mặc dù núi Thất Khúc cách làng Tây Hà không xa, vả lại Kim Phi đã sửa sang lại con đường Kim Ngưu cũ, con đường núi này đã dễ đi nhiều hơn trước kia, nhưng với một người lớn tuổi như Thiết Thế Hâm thì vẫn là một thử thách lớn.
"Dạ, thảo dân nhất định sẽ đến!" Thiết Thế Hâm không dám ra vẻ nữa, nhanh chóng đồng ý.
"Nhớ kỹ, thái độ tốt một chút. Nếu ta nghe Vũ Dương nói ông lại ra vẻ thì đừng trách ta không khách sáo!"
Kim Phi lại dặn dò một tiếng, đi vòng qua Thiết Thế Hâm ra khỏi sân.
Nhưng Thiết Thế Hâm vẫn quỳ trên đất, mãi cho đến khi Kim Phi lên phi thuyền bay đi mới đứng dậy lao vào nhà.
Ông ta phải thu dọn đồ đạc ngay lập tức, để chạy đến làng Tây Hà càng sớm càng tốt.
Trên phi thuyền, Thiết Chùy cúi đầu cười khẩy: "Ta còn tưởng cao nhân ẩn dật thế nào hóa ra chỉ là giả vờ thôi.
Tiên sinh, ta thấy người này mình không cần thì hơn, thật là vô liêm sỉ!”
"Ngươi biết cái gì, đây gọi là đại trượng phu co được duỗi được!"
Kim Phi cười nói: "Làm quan phải đối mặt với nhiều người, với đủ loại người khác nhau thì cần phải có thái độ khác nhau, biết thay đổi sắc mặt là một trong những phẩm chất cơ bản của một quan viên đủ tư cách!”
Vừa rồi Kim Phi tức giận, nhưng bây giờ y đã bình tĩnh lại, nhanh chóng hiểu ra.
Cho dù trước đây đuổi Lương Hữu Dư đi hay là hôm nay làm bộ ra vẻ, thật ra là do Thiết Thế Hâm muốn nâng cao giá trị của bản thân lên, nhưng ông ta làm hơi quá trớn, cộng thêm không hiểu tính cách của Kim Phi nên đã làm bậy.