Phương Linh Quân làm tiên sinh dạy học cả đời, cũng là một giáo viên đơn thuần.
Để trẻ em khắp thiên hạ được đọc sách, có thể nói là mơ ước của ông ta.
Không, là chuyện mà trước đây ông ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Nếu là người khác nói có thể thực hiện lí tưởng này, nói sau này trẻ con không đi học là phạm pháp, chắc chắn phương Linh Quân sẽ cảm thấy hắn điên rồi.
Nhưng người nói là Kim Phi, Phương Linh Quân lại cảm thấy cực kì hợp lí.
Vì Kim Phi có năng lực nói vậy.
“Kim tiên sinh, ngài thật sự muốn làm như vậy à?”
Phương Linh Quân luôn hờ hững ung dung, lúc này hô hấp nặng nề hơn, mặt đầy kì vọng nhìn Kim Phi.
“Đương nhiên, đang lập ra luật pháp liên quan rồi, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ bảo bệ hạ công bố luật pháp này ra, thúc đẩy giáo dục bắt buộc càng nhanh càng tốt.” Kim Phi đáp.
“Vậy lúc nào mới coi là thời cơ chín muồi?” Phương Linh Quân hỏi.
“Muốn phổ cập giáo dục bắt buộc, đầu tiên phải có một môi trường hòa bình, để người dân yên ổn hoàn toàn đã, thứ hai phải bồi dưỡng ra số giáo viên đủ nhiều.”
Kim Phi nói: “Ta sẽ làm điều thứ nhất, còn điều thứ hai, phải cần tiên sinh làm.”
“Ta ư?” Phương Linh Quân chỉ vào mũi mình: “Một lão già như ta, có thể làm gì?”
“Vừa nãy tiểu sinh đã từng nói, ta phải xây một ngôi trường đại học, giai đoạn trước, mục tiêu chủ yếu của ngôi trường này chính là bồi dưỡng ra những giáo viên chuyên dạy học!”
Kim Phi nói: “Ta muốn mời tiên sinh rời núi, đi dạy cho những giáo viên này làm một giáo viên đúng chuẩn là thế nào, dạy học sinh chính xác là ra sao.”
“Đi dạy người khác dạy học thế nào ư?” Phương Linh Quân ngơ ngác: “Cái này còn cần dạy à?”
“Đương nhiên rồi,” Kim Phi nói: “Đều là giáo viên, có người một năm có thể dạy trẻ em nhận biết năm trăm chữ, nhưng có người một năm chỉ có thể dạy trẻ em được ba trăm chữ, hoặc còn ít hơn, đây chính là sự khác biệt.
Tiên sinh dạy học nhiều năm, là một người dạy học có kinh nghiệm phong phú nhất trong số những tiên sinh mà ta biết, nếu ngài bằng lòng, ta muốn mời ngài dạy phương pháp giảng dạy tiên tiến này lại cho người khác, như vậy mới có thể thực hiện giáo dục bắt buộc càng nhanh càng tốt.”
Phương Linh Quân gật đầu, hiểu rõ ý của Kim Phi.
Tinh lực của con người có hạn, tự ông ta đi dạy, dạy cùng lúc nhiều nhất mấy chục học sinh biết chữ là giỏi lắm rồi.
Nhưng nếu ông dạy cho một đám người vốn đã biết chữ đi dạy học sinh thế nào, thì sẽ nhanh hơn nhiều so với tự mình đi dạy.
“Không biết tiên sinh có bằng lòng rời núi?” Kim Phi nhìn Phương Linh Quân lộ vẻ dao động, vội hỏi một câu.
“Lão già này chỉ là một dân đen, được tiên sinh coi trọng, có gì mà không bằng lòng chứ?”
Phương Linh Quân hỏi: “Chỉ là…”
“Tiên sinh có băn khoăn gì thì cứ nói ra, tiểu sinh có thể giải quyết được, nhất định sẽ giải quyết!” Kim Phi nhìn thấy có hy vọng, vội bảo đảm.
“Lão già này đang ở cả đời trong rừng tre này, không hiểu quy củ triều đình, cũng không biết làm việc lắm…”
Phương Linh Quân còn chưa nói xong, Kim Phi đã hiểu ý của ông ta.
“Tiên sinh cứ yên tâm, ta mời ngài đi tới làng Tây Hà, không phải là để ngài làm quan, bình thường ngài cũng không cần đi xã giao với các quan chức khác, ngài chỉ cần tập trung điều hành trường học thật tốt là được, nếu có người tìm tới trường gây chuyện, ngài cứ tới tìm ta!” Kim Phi vội vỗ ngực bảo đảm.
“Cảm ơn Kim tiên sinh!” Phương Linh Quân đứng dậy hành lễ với Kim Phi.
Trên triều đình khó tránh cảnh nghi kị lẫn nhau, sau khi Phương Thốn Đài từ quan quay về, luôn oán hận triều đình.
Phương Linh Quân nghe quá nhiều rồi, bản năng cũng cho rằng triều đình rất đáng sợ, cũng đầy chống đối với việc vào triều làm quan.