Kim Phi liếc Thiết Chùy.
Thuyết phục được Thiết Thế Hâm và Phương Linh Quân, mục tiêu hành trình lần này đi Miên Châu của Kim phi đã coi như hoàn thành rồi, vì Lưu Bất Quần và Phương Linh Quân như nhau, đều dạy học cả.
Ăn trong bát của mình trước, luôn là nguyên tắc làm việc của Kim Phi.
Tiếng tăm của Phương Linh Quân lớn hơn, ông ta bằng lòng đi đến làng Tây Hà, đã là quá đủ với Kim Phi rồi.
“Kim tiên sinh, ngài muốn đi tìm Lưu Bất Quần à?”
Kim Phi đã xem tư liệu về ba người Phương Linh Quân, biết từ xưa ba người họ đã không hợp nhau, mặc dù là đồng môn, nhưng từ rất lâu đã không còn liên lạc với nhau nữa.
Nếu biết y đi mời Thiết Thế Hâm và Lưu Bất Quần, chắc chắn trong lòng Phương Linh Quân sẽ không thoải mái.
Vì thế Kim Phi không biết nên trả lời câu hỏi của Phương Linh Quân như thế nào.
Song từ trước đến giờ Kim Phi không thích nói dối, vì vậy y lập tức gật đầu, nói thật: “Đúng vậy, Phương tiên sinh và hai vị sư đệ của ngài đều là chuyên gia trong các lĩnh vực, bệ hạ mới lên ngôi, phải xây dựng lại thiên hạ, cần nhân tài về mọi mặt…”
“Kim tiên sinh không cần giải thích, tuy ta đã già nhưng vẫn chưa đến nỗi bảo thủ như vậy.”
Kim Phi còn chưa nói xong, Phương Linh Quân đã xua tay: “Lưu sư đệ rất tận tâm dạy dỗ học trò, đối nhân xử thế không có gì để chê, ít nhất tốt hơn Thiết Thế Hâm, cho nên… thôi, chắc tiên sinh cũng biết ông ta là người như thế nào.”
Kim Phi nghe thấy lời này, không khỏi lắc đầu cười khổ.
“Không ai là hoàn hảo, mỗi người đều có ưu khuyết điểm riêng, Thiết tiên sinh cũng thế.”
Nếu đã chọn nói thật, Kim Phi cũng không giấu giếm nữa: “Mặc dù ông ấy có không ít khuyết điểm, nhưng là người có năng lực, nên ta mới mời ông ấy xuống núi.
Nhưng không giấu gì tiên sinh, ban đầu ta và bệ hạ định đào tạo ông ấy làm Tể tướng, nhưng bây giờ ta phải suy nghĩ lại đã.”
Không ai là hoàn mỹ cả, đến cả bản thân Kim Phi cũng không phải người hoàn mỹ, vậy sao phải bắt người khác hoàn mỹ chứ?
Đúng là Thiết Thế Hâm đã làm ra vẻ cao ngạo với y, nhưng nếu muốn lăn lộn ở quan trường, sao có thể không có thủ đoạn được chứ?
Từ hoàn cảnh gia đình của Thiết Thế Hâm có thể thấy được, người này khi làm quan rất thanh liêm, sau khi từ quan cũng không tạo ra sóng gió gì lớn.
Hơn nữa trong thời gian ngắn có thể phân tích được vấn đề, còn ngay lập tức nghĩ ra cách cứu vãn tình thế, điều này đã thể hiện rõ năng lực của Thiết Thế Hâm, cũng như tính cách điềm tĩnh và quyết đoán của ông ta.
Cho nên Kim Phi không hề phản cảm với Thiết Thế Hâm, bởi vì Thiết Thế Hâm không biết Kim Phi, và cũng không hiểu Cửu công chúa, khó tránh khỏi sẽ có suy nghĩ triều đình này cũng giống như triều đình khi Trần Cát còn nắm quyền, đầy rẫy kẻ lừa gạt.
Trong tình hình này, dùng chiêu trò để thu hút sự chú ý, Kim Phi có thể hiểu được.
Nếu sau này Thiết Thế Hâm có thể sửa tật xấu này, Kim Phi sẽ không làm khó ông ta nữa.
“Kim tiên sinh còn trẻ, mà đã đạt đến trình độ này, khó trách có thể có thành tựu lớn như vậy.”
Phương Linh Quân khen Kim Phi, sau đó không đành lòng mà đưa cuốn sách nhỏ cho Kim Phi: “Nếu tiên sinh muốn tìm Lưu sư đệ, thì mang theo cái này, chắc chắn Lưu sư đệ sẽ động lòng.”
Mặc dù Lưu Bất Quần và Phương Linh Quân đều giỏi dạy dỗ học trò, nhưng hai người họ có khái niệm giáo dục khác nhau, lĩnh vực chuyên môn cũng khác nhau.
Phương Linh Quân giỏi văn, mà Lưu Bất Quần giỏi lý.
Lưu Bất Quần giống như Kim Phi, đều xuất thân là thợ rèn, ông ta không thể dạy lũ trẻ thi ca và từ phú, ông ta nên dạy lũ trẻ toán học, học rèn sắt, vậy mới có thể giúp lũ trẻ sống sót trong thời kỳ hỗn loạn này.
Thật ra về nhiều mặt Lưu Bất Quần rất giống Kim Phi, vì vậy Kim Phi nghĩ rằng có thể nắm chắc cơ hội khuyên Lưu Bất Quần rời núi, nên xếp ông ta ở sau cùng.
Ngay cả khi Lưu Bất Quần không muốn rời núi, Kim Phi cũng có thể đào tạo những thầy giáo giỏi lý khác, thay cho Lưu Bất Quần.
“Cuốn sách nhỏ này là tiểu sinh đưa cho Phương tiên sinh làm quà, sao có thể lấy lại được chứ?”
Kim Phi cười nói: “Ta đưa tiên sinh đến làng Tây Hà trước, lát nữa sẽ mời Lưu tiên sinh.”