“Còn trường học bên này thì sao?”
“Giao cho Khuyển Tử là được!” Lưu Bất Quần xua tay nói.
“Đa tạ hai vị tiên sinh.” Kim Phi chắp tay thi lễ về phía hai người họ: “Ta tin rằng với sự tham gia của hai vị, giáo dục bắt buộc của Đại Khang sẽ được phổ biến rộng rãi trong thời gian sớm nhất.”
“Đây là điều mà ta mong muốn!” Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần đồng thanh nói.
Lưu Bất Quần là người nóng nảy, một khi đã đưa ra quyết định, ông ta còn nóng lòng hơn cả Phương Linh Quân.
Ông ta quay trở về thay y phục, nói lời chào vợ con, sau đó đi theo Kim Phi luôn.
Khinh khí cầu về tới làng Tây Hà mới là nửa buổi chiều.
“Phu quân, sao chàng về sớm vậy?” Cửu công chúa ngạc nhiên hỏi.
“Người đã mời được rồi, không trở về thì làm gì?”
“Đã mời được những ai vậy?” Cửu công chúa hỏi: “Thiết Thế Hâm? Phương Linh Quân hay là Lưu Bẩn Quần?”
“Đều mời được cả ba người họ!”
“Đều mời được cả ba người họ hả?” Cửu công chúa ngạc nhiên, cô ấy mừng rỡ hỏi: “Thật hay giả vậy?”
“Phu quân của nàng đã đích thân ra tay thì ai dám không nể mặt chứ?” Kim Phi đắc ý nói: “Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần đều đã đến rồi, Lão Ưng đang sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Còn Thiết Thế Hâm có lẽ phải vài ngày nữa mới tới… Đúng rồi, ta đã phái người đưa tin về, nàng đã nhận được chưa?”
“Tin gì cơ?” Cửu công chúa giật mình hỏi.
Tin tức từ nhiều nơi khác nhau được gửi đến làng Tây Hà đều phải trải qua sự kiểm tra của đội Chung Minh, sau đó mới được gửi đến Cửu công chúa.
Mỗi ngày cô ấy đều phải xử lý rất nhiều công việc. Nếu như không phải việc khẩn cấp, Tiểu Ngọc thường sẽ gom hết lại và gửi cho Cửu công chúa vào ngày hôm sau.
Thiết Thế Hâm phải mất vài ngày mới tới nơi, hẳn là ngày mai Tiểu Ngọc mới gửi tin cho cô ấy.
“Là việc liên quan tới Thiết Thế Hâm thì bây giờ chắc vẫn còn đang ở chỗ Tiểu Ngọc.”
Kim Phi kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra sau khi gặp Thiết Thế Hâm.
“Tên Thiết Thế Hâm này thế mà lại dám ra oai với phu quân, đúng là không biết điều!”
Cửu công chúa cau mày nói: “Chờ ông ta tới, xem ta xử lý ông ta thế nào!”
“Không cần phải tức giận với ông ta, chỉ cần giáo huấn một chút là được.”
Kim Phi nói: “Không nói về ông ta nữa, ta có chuyện muốn thương lượng với nàng một chút.”
“Chuyện gì vậy?” Cửu công chúa ngồi thẳng người.
“Phương tiên sinh và Lưu tiên sinh đã đến, cho nên ta muốn bắt đầu thực hiện giáo dục bắt buộc càng sớm càng tốt.”
“Được.” Cửu công chúa gật đầu, hỏi: “Phu quân định bắt đầu thế nào? Khi nào thì bắt đầu thực hiện?”
Có thể nói giáo dục bắt buộc có liên quan đến toàn thể Đại Khang, Kim Phi từ lâu đã thống nhất ý kiến với Cửu công chúa, nhưng chi tiết cụ thể thì vẫn luôn do Kim Phi theo dõi, Cửu công chúa quá bận rộn nên ít khi tham gia vào việc này.
“Ta định bảo Tiểu Ngọc ngày mai sẽ đi đưa tin tuyển giáo viên, đầu năm sẽ để Phương tiên sinh tiến hành tập trung đào tạo nhóm thư sinh này trước. Đến mùa xuân năm sau có thể chính thức triển khai ở Quảng Xuyên và Tây Xuyên!”
“Cái gì? Sang mùa xuân năm sau bắt đầu luôn ư?” Cửu công chúa sửng sốt: “Phu quân, ta nhớ chàng từng nói, sau khi giáo dục bắt buộc được triển khai, mỗi trấn sẽ có ít nhất hai trường học, đúng không?”
“Đúng vậy,” Kim Phi gật đầu: “Những trấn lớn hơn một chút có thể sẽ cần ba hoặc bốn ngôi trường.”
“Phu quân, chàng có biết ở Quảng Nguyên có tổng cộng bao nhiêu trấn không?” Cửu công chúa nói: “Không nói đến những chuyện khác, riêng việc xây nhiều trường học như vậy, để triển khai được vào mùa xuân năm sau sẽ không kịp đâu!”
“Không cần xây, khi đánh cường hào chia ruộng đất, không phải đã có nhiều nhà cũ của bọn quyền quý địa chủ đã bị thu hồi sao? Dùng những chỗ này làm trường học là được.”
“Sử dụng nhà cũ của bọn địa chủ quyền quý làm trường học sao?”
Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Biện pháp này khá ổn.”