Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Thứ duy nhất khiến cô ta thấy tiếc nuối là khi đoàn ca múa Kim Xuyên tới phường Phong Nguyệt để chiêu mộ thành viên, đã không chọn cô ta.

Không phải vì cô ta ca hát múa không hay, mà là vì giọng cô ta không đủ lớn.

Hiện tại Đại Khang vẫn chưa có loa, khi biểu diễn đoàn ca múa phải căng cổ họng ra hát, nếu không những người ở xa sân khấu sẽ không nghe được.

Lục Liễu sinh ra đã gầy yếu, dung tích phổi không được lớn, hát chay bên trong sân của kỹ viện thì không có vấn đề gì, nhưng khi ở trên sân khấu của đoàn ca múa thì không được.

Lần nào đi thi vào đoàn ca múa đều bị loại khi đến khâu kiểm tra giọng hát.

Gần đây, ngoại trừ đánh đàn ca múa ra, cô ta còn luyện tập dung tích phổi, hy vọng sẽ có một ngày thoát khỏi thanh lâu.

Nhưng cơ thể cô ta quá yếu ớt, cho dù có cố gắng như thế nào đi nữa cũng chỉ cải thiện được chút ít.

Ngay lúc Lục Liễu sắp tuyệt vọng đã gặp được thông báo chiêu mộ này.

“Là một giáo viên dạy học, nói chuyện trong lớp nghe là được, không cần nói lớn tiếng, tỷ, cầm kỳ thi họa môn nào tỷ cũng giỏi, nhất định là có thể mà!”

Cô nương thắt bím cố gắng cổ vũ cho Lục Liễu.

“Nhưng... nhưng ta là nữ, còn có xuất thân từ thanh lâu nữa, vậy vẫn có thể làm giáo viên sao?” Lục Liễu vẫn còn hơi lo lắng.

“Nữ thì sao chứ? Kim tiên sinh đã nói rồi, phụ nữ chúng ta còn có thể chống đỡ nửa bầu trời kìa.”

Cô nương thắt bím nói: “Tỷ sang phố Tây xem đi, chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, tiền trang Kim Xuyên, còn cả quán trọ Kim Xuyên nữa, ai trong số họ không phải là nữ chứ?”

“Có giống đâu, tiên sinh muốn sự nghiệp trồng người phải do một người có tấm gương sáng cho người khác noi theo, sao có thể xuất thân từ thanh lâu được chứ?”

“Hỏi là biết chứ gì?”

Cô nương thắt bím nhìn về phía hai binh phủ dán cáo thị nói: “Quân gia, ta có thể hỏi ngươi việc này không?”

“Cô nương, cô đừng gọi ta là quân gia, Kim tiên sinh nói mọi người ở Đại Khang mới đều bình đẳng, không có quân gia gì nữa hết, nếu cô còn kêu như thế nữa, đội trưởng mà nghe được sẽ tới mắng ta đó.”

Binh phủ khoát tay lia lịa: “Cô muốn hỏi điều gì?”

“Ta muốn hỏi, người có xuất thân từ thanh lâu như bọn ta có thể đến ghi danh không?”

“Cáo thị đã được dán lên cổng phường Phong Nguyệt thì đương nhiên là có thể rồi.”

Binh phủ cười nói: “Cô nương muốn ghi danh hả? Cứ đi thẳng đến nha phủ là được. Một khi được chọn, không chỉ được bao ăn bao ở, mỗi tháng còn được nhận một trăm hai mươi văn tiền công, làm được nửa năm sẽ tăng lên hai trăm văn tiền! Nếu được chọn làm giáo viên ưu tú, tiền thưởng sẽ còn nhiều hơn nữa!”

“Ôi, tiền công cao quá!”

Mọi người ở xung quanh nghe thấy thế đều tỏ ra thán phục.

Tiền đồng ở Đại Khang vẫn rất có giá trị, hai trăm văn tiền đã đủ cho một nhà ba người ăn no.

Ở thời đại này, đủ ăn có nghĩa là cuộc đời ấm yên rồi.

Tất nhiên, Lục Liễu đã từng người nổi tiếng ở Giáo Phường Ti, danh tiếng đã có sẵn, dù không còn tiếp khách mà chỉ châm trà rót nước, mỗi tháng cũng đã kiếm được không ít tiền.

Nhưng cô ta vẫn khao khát có được một cuộc sống có sự tôn nghiêm.

Do đó khi nghe xong lời binh phủ nói, cuối cùng Lục Liễu cũng đã hạ quyết tâm, dẫn theo cô nương thắt bím chạy đến nha phủ.

Kết quả khi đến nha phủ mới nhận ra, người ghi danh đã đứng đông nghẹt trước cửa nha phủ.

Rất nhiều thư sinh đều có cuộc sống không được tốt lắm.

Nhưng nếu đi bán buôn hoặc làm công, họ lại cảm thấy mất hết mặt mũi.

Cứ thế, làm giáo viên dạy học chính là một lựa chọn rất tốt.

Lục Liễu xếp hàng nửa tiếng mới tới lượt mình.

Nha dịch ghi thông tin thẻ bài cô ta lại, sau đó đưa cho cô ta một tấm số báo danh, cho cô ta biết ba ngày nữa sẽ đến dự thi.

Nội dung thi không chỉ có biết chữ, mà còn có cả toán học căn bản.

Advertisement
';
Advertisement