Lục Liễu nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn được.
Những năm này ở Giáo Phường Ti, cô ta bị mắng quá nhiều nên đã thành quen.
Quan trọng nhất là Lục Liễu không muốn người của Kim Phi có ấn tượng xấu về mình.
Cô ta di chuyển mấy bước sang bên cạnh, không muốn để ý đến tên thư sinh kia nữa, mà chỉ đứng nhìn dòng người đi tới đi lui.
Thật ra thư sinh nói không sai, quận thành đương nhiên là náo nhiệt. Nhất là ở phường Phong Nguyệt, vào buổi tối đi đến đâu cũng toàn là người.
Nhưng người đến phường Phong Nguyệt đều là ăn chơi trác tán, trong mắt Lục Liễu những kẻ này dung tục, ghê tởm.
Mà người đến con phố dài ở Hắc Phong Lĩnh, bất kể là nhân viên hộ tống hay là người bán hàng rong, trong mắt cô ta những người này là đang hi vọng về tương lai.
Còn có những phi thuyền và khinh khí cầu trong không trung đi đến đâu cũng có thể thấy, đều khiến cô ta cảm thấy nơi đây tràn đầy sức sống.
Lục Liễu không muốn để ý tới thư sinh kia, nhưng thư sinh kia cảm thấy mình bị mất mặt, không chịu bỏ qua.
“Con điếm này! Ngươi giả vờ thanh cao với ông đây đấy hả? Nếu không có lệnh thả gia nô, ngươi nhìn thấy ông đây ở Giáo Phường Ti là phải quỳ xuống liếm giày cho ông rồi!”
Thư sinh kia chỉ vào Lục Liễu, giậm chân mắng to: “Không tài nào hiểu được sao lại có loại người như ngươi, vẫn còn mặt mũi đến báo danh thi vào trường dạy học?”
Đối với Lục Liễu mà nói, những gì đã trải qua trong Giáo Phường Ti là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của cô ta.
Cũng là chuyện mà Lục Liễu không muốn bị người khác nhắc đến nhất.
Bây giờ vốn tưởng rằng tất cả đã qua rồi, cô ta đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới, ai ngờ lại bị người kia vạch trần ngay trước mặt.
Điều này khiến Lục Liễu hơi kích động, cô ta không nhịn được rút tay ra tặng cho thư sinh một cú tát.
“Con điếm như ngươi cũng dám đánh ta hả?”
Thư sinh bị cái tát này của Lục Liễu làm cho hoang mang, sau đó nhấc chân lên đạp một cước vào bụng cô ta.
Cước này gã dốc toàn lực, Lục Liễu lảo đảo lùi về sau vài bước, ngồi bệt xuống đất, ôm bụng mặt đầy đau đớn.
Nhưng thư sinh kia vẫn chưa có ý định ngừng lại, gã hùng hùng hổ hổ xông tới, một tay nắm chặt tóc Lục Liễu, tay còn lại giơ lên giáng xuống từng bạt tai, may mà có đám bạn của gã kéo lại.
“Lưu công tử, ngươi buông ta ra! Ta phải giáo huấn con điếm này một trận!”
Thư sinh vẫn nắm chặt tóc Lục Liễu, theo đà kéo gã của đám bạn, Lục Liễu bị kéo lê mấy mét, đau đến mức khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi, nhưng cô ta không hề gào thét, mà chỉ đưa tay gỡ trâm gỗ trên tóc xuống, đâm một nhát vào tay của thư sinh kia.
Thư sinh bị đau, gã rút tay ra, nhấc chân lên giáng từng cú đạp mạnh xuống Lục Liễu bất kể là đỉnh đầu hay mặt.
Lục Liễu vốn gầy yếu, sao có thể là đối thủ của gã đàn ông trẻ tuổi kia?
Cô ta bị đạp nằm dưới đất không thể động đậy nỗi, ngay cả những thư sinh khác đi cùng gã kia cũng không thể nhìn nổi cảnh này.
“Gã này bị sao vậy? Sao lại ra tay độc ác như thế?”
“Chẳng phải là bị cô Lục Liễu phớt lờ cả đoạn đường, nên thẹn quá hóa giận chứ sao.”
“Các người còn đứng đó làm gì, mau ngăn gã lại!”
Một cô nương của Giáo Phường Ti nhìn đám thư sinh đang vây quanh kia hô to.
Nhưng không một ai tiến lên giúp đỡ.
Cô nương kia hết cách, chỉ đành tự mình xông lên kéo gã thư sinh bạo lực ra.
Đáng tiếc sức lực của cô ta quá ít ỏi, không những không kéo được gã, ngược lại còn bị gã đẩy ngã nhào một cái.