Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhưng không bao gồm cảnh tượng trước mắt này.

Cô ta cũng không muốn để Kim Phi thấy dáng vẻ chật vật này của mình.

Mắt thấy xe ngựa của Kim Phi sắp đi qua, Tiểu Ninh giậm chân, lao ra từ trong đám người.

Cô ta đứng ở giữa đường giang hai cánh tay ra: “Kim tiên sinh, xin chờ đã!”

Soạt!

Nhân viên hộ tống áo giáp đen thấy có người đột nhiên lao ra giữa đường, đồng loạt rút ra hắc đao, vây quanh xe ngựa.

Bắc Thiên Tầm ngồi trên xe ngựa đóng cửa lại trước tiên, sau đó kéo Kim Phi lùi ra sau cửa sổ.

Còn có một đội nhân viên hộ tống khác đã cầm sẵn nỏ, nhằm chuẩn vào Tiểu Ninh.

Tiểu Ninh đã thấy cảnh tượng này bao giờ đâu, gương mặt xinh đẹp bị dọa sợ, ngồi bệt mông dưới đất.

“Ngươi là ai, vì cớ gì mà chặn đường?”

Thiết Chùy đứng trước xe ngựa, lạnh giọng hỏi.

Tiểu đội trưởng đội nhân viên hộ tống đứng trước nhanh chóng bước ra, cung kính hành lễ với Thiết Chùy: “Báo cáo đại đội trưởng Thiết, cô ta là giáo viên mà ta tuyển được từ Quảng Nguyên!”

Nói xong, anh ta vội vàng đánh mắt ra hiệu cho thủ hạ, để bọn họ lôi Tiểu Ninh đi.

Tiểu Ninh bị khí thế của đội cận vệ dọa sợ, cô ta không dám hét lung tung, cúi đầu chuẩn bị đi theo nhân viên hộ tống.

Nhưng vào lúc này, từ trên xe ngựa truyền tới giọng nói của Kim Phi: “Chờ một chút!”

Y không biết Tiểu Ninh, cũng không nhìn thấy Lục Liễu đang đứng nấp trong đám người.

Nhưng y nhìn thấy Tiểu Ninh tóc tai rối bời, người còn dính đầy bụi bặm, trên quần áo vẫn còn mấy dấu chân rõ ràng.

Khi ngươi nhìn thấy một con gián bò trong phòng mình, có khả năng ở nơi mà ngươi không nhìn thấy còn một nghìn con khác đang ẩn núp trong đó.

Hắc Phong Lĩnh chỉ cách làng Tây Hà một cây cầu treo, cũng được coi là đại bản doanh của Kim Phi, mặc dù ở nơi đây các biện pháp an ninh không bằng làng Tây Hà, khác biệt cũng không lớn.

Nếu y không biết thì đã đành, nhưng người kia lại lấy hết dũng khí đến chặn xe ngựa của mình, Kim Phi không thể không quản.

“Cô nương, cô tìm ta có chuyện gì không?” Kim Phi nhìn Tiểu Ninh hỏi.

“Kim tiên sinh, Lục Liễu tỷ bị người đánh!” Tiểu Ninh lau nước mắt, lấy dũng khí nói.

“Lục Liễu?” Kim Phi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra: “Lục Liễu cô nương ở Quảng Nguyên à?”

“Đúng đúng, chính là tỷ ấy.” Tiểu Ninh gật đầu liên tục, đồng thời chỉ sang chỗ Lục Liễu đang đứng.

Kim Phi nhìn theo, quả nhiên có một cô nương đang quay lưng về phía y.

Lục Liễu trong ấn tượng của y, là cô nương nổi tiếng của Giáo Phường Ti, mà cô nương trước mắt mặc vải áo gai thô, hoàn toàn khác với Lục Liễu trong mắt Kim Phi.

Nhưng y tin Tiểu Ninh sẽ không gạt mình chuyện này.

Thấy Lục Liễu vẫn mãi không quay người, ngược lại cô ta còn băng qua đám người, vừa sửa sang tóc tai vừa chạy vào hẻm nhỏ.

Kim Phi đánh mắt ra hiệu cho nữ nhân viên hộ tống trong đội cận vệ, nữ hộ vệ hiểu ý, vội đuổi theo.

Kim Phi nhảy xuống xe ngựa, đi tới trước mặt Tiểu Ninh hỏi: “Cô nương, các cô đến đây lúc nào? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta và Lục Liễu tỷ nhìn thấy cáo thị tuyển giáo viên dạy học của ngày, nên tới ứng tuyển....”

Tiểu Ninh thút thít kể lại một lần những chuyện đã xảy ra.

“Lý nào lại thế!”


Sau khi Kim Phi nghe xong, nổi giận đến mức mặt đều biến sắc.
Advertisement
';
Advertisement