Hay là ngài lén tới Quảng Nguyên bao giờ? Tại sao ta không biết? Tại sao không dẫn theo ta?”
“Cút!” Kim Phi đạp một cước lên mông Thiết Chùy.
Y biết, Thiết Chùy chỉ đang giúp y giải thích cho dân chúng, Kim Phi chỉ quen biết với Lục Liễu, không có quan hệ nào khác.
“Đầu tiên, đừng dùng phép khích tướng với ta, vô dụng.”
Kim Phi nhìn về phía thư sinh, lạnh giọng nói: “Thứ hai, mặc dù Lục Liễu cô nương xuất thân thanh lâu, nhưng đây không phải sự lựa chọn của cô ấy, mà là xã hội cũ ép cô ấy phải làm như vậy.
Nếu như có thể, ta tin rằng không một ai muốn vào thanh lâu.
Xã hội cũ không công bằng, Kim Phi ta muốn phá tan sự không công bằng đó!”
“Nói hay lắm!”
Người dân xung quanh khen ngợi rối rít.
Trước khi phổ biến lệnh giải phóng gia nô, các cô nương trong thanh lâu tiếp khách nhưng không có thu nhập.
Nếu không phải bị bức đến đường cùng, làm gì có ai muốn tới thanh lâu làm trâu làm ngựa.
“Lục Liễu cô nương tuy xuất thân thanh lâu, nhưng cô ấy bằng lòng đến trường học dạy học, ta cho đây là một sự thay đổi đáng kính.”
Kim Phi nói tiếp: “Chúng ta nên chào đón người tự giải thoát cho mình như Lục Liễu cô nương, người tích cực hướng về phía trước chứ không phải nên coi thường cô ấy. Nếu không thì chúng ta có khác gì so với xã hội cũ?”
Dân chúng xung quanh nghe vậy thi nhau gật đầu, đồng thời chỉ trỏ vào hai gã thư sinh.
Thư sinh hơi chột dạ, nhưng vẫn cố ôm lấy tia hi vọng cuối cùng: “Kim tiên sinh, những người không cùng chí hướng thì khó có thể làm việc cùng nhau, nếu ngài đã không coi ta và Lưu công tử ra gì, vậy cứ coi như bọn ta nghĩ nhiều, chúng ta đi!”
Nói rồi, bọn chúng vùng vẫy muốn thoát khỏi vây bắt của nhân viên hộ tống.
“Đánh người xong còn muốn chạy à? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy? Đại Khang mới là nơi có luật pháp!”
Thiết Chùy cười nhạt, nói: “Lão Thôi, các ngươi còn đứng ngơ ra đó làm gì, mau áp giải bọn chúng đi!”
Tên thư sinh còn định nói điều gì, lại bị đội trưởng đội hộ tống dùng sức nhéo một cái vào cánh tay, giải đi.
Kim Phi nhìn cũng chẳng buồn nhìn bọn chúng một cái.
Khi mới nghe được chuyện này, y thật sự rất tức giận.
Nhưng đạt đến trình độ như Kim Phi, đã không thể phạm vào chuyện tự mình ra tay đánh người.
Bây giờ là thời kỳ nghiêm trị theo pháp luật, hai tên đàn ông công khai đánh phụ nữ, còn có ý định hất bát nước dơ lên người Kim Phi, tin chắc nhân viên hộ tống phụ trách áp giải và Thẩm Phán Đường sẽ để lại cho bọn chúng những trải nghiệm khó quên.
“Tiên sinh, Lục Liễu cô nương xuất hiện rồi!”
Thiết Chùy lại gần Kim Phi, nhỏ giọng nói.
Lục Liễu rõ ràng đã sửa sang lại ở trong ngõ, sau khi đi ra, tóc tai đã chỉnh tề, dấu chân trên y phục cũng biến mất.
Chỉ là sắc mặt cô ta vẫn rất nhợt nhạt.
“Kim tiên sinh.” Lục Liễu hành lễ với Kim Phi, đỏ mặt hỏi: “Xin lỗi, để tiên sinh chê cười rồi.”
“Không, người nên xin lỗi là ta.” Kim Phi nói: “Là do chúng ta làm việc sơ suất nên mới khiến cô nương bị thương, ta cũng đảm bảo với cô, chúng ta nhất định sẽ trừng trị hung thủ, đòi lại công bằng cho cô nương.”
“Đa tạ tiên sinh.” Lục Liễu khom người hành lễ.
Tiểu Ninh nhếch miệng, vẻ mặt ấm ức, nhưng cũng không dám nói gì.
Kim Phi để ý tới biểu cảm của Tiểu Ninh, hỏi: “Vị cô nương này, cô cảm thấy ta xử lý như vậy có ổn không?”
Dù sao Tiểu Ninh cũng là một trong số những người bị hại nên cũng có quyền lên tiếng.