Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhìn từ bề ngoài, xi măng đúng là rất giống tro của cỏ, chỉ là nhỏ hơn chút.

"Đây không phải là tro cỏ, hình như là một loại tro được tạo ra bằng cách nung đá lên."

Nữ nhân viên hộ tống giải thích: "Trộn nó với nước giống như bột vậy, đến khi khô là sẽ biến thành đá."

"Điều này cũng thần kỳ quá rồi." Các thư sinh rối rít thán phục.

Bọn họ không thể hiểu nổi, bụi tro trông rời rạc mềm thế này sao có thể trở thành xi măng cứng chắc chứ?

Càng không thể hiểu được sao Kim Phi lại dùng vật thần kỳ như vậy để lót đường.

"Cô nương, xi măng hẳn là bí mật trong làng, cô cứ thế mà nói cho chúng ta biết sao?"

Tiểu Ninh hỏi: "Nếu Kim tiên sinh biết, liệu có trách phạt cô không?"

"Không sao cả, người trong làng đều biết xi măng là đá nung, nhưng nung thế nào thì chỉ có công nhân bên trong mới biết."

Nữ nhân viên hộ tống thản nhiên nói.

Xưởng xi măng ở ngay Trường Xà Câu bên ngoài làng, đây không phải là bí mật gì, cho dù nữ nhân viên hộ tống không nói, sau này thư sinh cũng sẽ thấy một xe đá được kéo vào, sau đó biến thành xi măng rồi lại kéo ra ngoài.

Thế nhưng sau khi nói xong, nữ nhân viên hộ tống vẫn nhắc nhở một câu: "Các ngươi có thể tò mò đối với xi măng, nhưng không được tự ý lẻn vào xưởng xi măng, nếu không sẽ bị coi là gián điệp mà bị đánh chết."

Từ sau khi xảy ra chuyện của Ngụy Lão Tam, nỗi hận mà làng Tây Hà dành cho gián điệp đã lên đến cực điểm.

Nhiều lần phát hiện có người lén lút lẻn vào mấy xưởng xi măng, xưởng thủy tinh, đến lúc đội Chung Minh và nhân viên hộ tống chạy tới, công nhân đã đánh chết kẻ lẻn vào.

Xưởng xi măng trước mắt đang thuộc về đơn vị phải giữ bí mật, an ninh vô cùng nghiêm ngặt, trừ gián điệp ra sẽ không có kẻ nào dám lẻn vào, thế nên sau khi Tiểu Ngọc biết được chuyện này, không những không xử phạt công nhân dẫn đầu đánh người, ngược lại còn tiến hành khen thưởng.

Điều này đã khích lệ sự nhiệt tình của công nhân rất nhiều, nhiều công nhân của xưởng xi măng xưởng thủy tinh lúc đang làm việc, cũng sẽ luôn ngẩng đầu nhìn thử tường rào, xem có ai lẻn vào không.

"Cô nương yên tâm đi, chúng ta tới để dạy học, không phải làm gián điệp."

Các thư sinh rối rít mở miệng bảo đảm.

Đi theo đường xi măng về phía trước một đoạn, vòng qua chân núi, các thư sinh nhìn thấy sân bay, cũng nhìn thấy số lượng lớn phi thuyền và khinh khí cầu đang cất cánh và hạ cánh.

Phi thuyền và khinh khí cầu đã trở thành thứ thường thấy ở làng Tây Hà, bây giờ ngay cả trẻ con cũng thấy không có gì lạ.

Nhưng đối với đám thư sinh tới từ Quảng Nguyên này, lại là thứ cực kì hiếm thấy.

Phần lớn thư sinh chỉ mới nhìn thấy một hai lần trong quận, có một số người chỉ mới nghe nói tới, đây là lần đầu tiên thấy vật thật.

"Cô nương, bên kia là nơi nào, tại sao có thể có nhiều khinh khí cầu và phi thuyền như vậy?" Lục Liễu tò mò hỏi.

"Đó là sân bay của làng bọn ta, phi thuyền và khinh khí cầu sẽ cất cánh và hạ cánh ở đó."

Nữ nhân viên hộ tống nhắc nhở: "Bên kia là khu thuộc sự quản lý quân sự, không có giấy phép đặc biệt thì cũng không thể đến gần, nhưng chờ đến khi các ngươi làm việc ở đây được một thời gian dài, có lẽ có thể đạt được tư cách ngồi lên đó, đến lúc đó các ngươi có thể xin giấy thông hành, ngồi phi thuyền trở về Quảng Nguyên."

"Ngồi phi thuyền trở về?"

Không ít thư sinh đều lộ ra sự mong muốn.

Nếu thật sự có thể ngồi phi thuyền trở về, tuyệt đối sẽ trở thành chàng trai ngầu nhất cả nước.

Cũng đủ để cha mẹ ở nhà khoe khoang suốt mấy năm.

Gần như trong lòng tất cả thư sinh đều coi việc ngồi phi thuyền trở về Quảng Nguyên là mục tiêu phấn đấu đầu tiên khi tới làng Tây Hà.


Còn có người không nhịn được mà hỏi: "Cô nương, xin hỏi làm sao mới có thể đạt được tư cách ngồi lên đó?"
Advertisement
';
Advertisement