Thật ra Lưu Bất Quần với Tả Chi Uyên rất giống nhau, hai người đều có niềm đam mê mãnh liệt với máy móc, hơn nữa cũng rất có thiên phú.

Dùng một nhân tài như thế để dạy dỗ một đám học sinh cách làm toán lớp ba đúng là lãng phí.

"Kim tiên sinh, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng bồi dưỡng ra người nối nghiệp."

Lưu Bất Quần kích động xoa tay, ông ta đi đi lại lại đánh giá đám học trò ở trong sân.

Trên đài, Phương Linh Quân vẫn còn đang diễn thuyết.

"Các học sinh, Kim tiên sinh đã nói với ta, đối với dân chúng mà nói, điều quan trọng nhất chính là bánh bao, điều quan trọng thứ hai chính là giáo dục! Kim tiên sinh cũng từng nói, cho người con cá không bằng chỉ người cách câu, ý của câu này chính là thay vì trực tiếp đưa cá cho người ta thì chúng ta hãy dạy cho người ta cách bắt cá như thế nào!

Ta cho rằng Kim tiên sinh nói rất có lý,vả lại ngài ấy cũng đã làm như vậy!

Sau khi ngài ấy dẹp loạn ở Xuyên Thục, việc đầu tiên mà ngài ấy làm chính là thiết lập nền giáo dục! Chính là dạy những đứa bé bắt cá như thế nào!

Ta tin rằng không lâu nữa, trong tương lai, Xuyên Thục của chúng ta chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều người tài! Hoa Hạ cũng nhờ đó mà vang danh trên thế giới!

Các học sinh, một kỷ nguyên vĩ đại nhất kể từ khi trời đất xuất hiện sắp đến rồi, các ngươi không chỉ là người chứng kiến, mà còn là người tham dự, hơn nữa còn là người mở đầu thời đại mới đó!"

Phải nói rằng, Phương Linh Quân là người rất giỏi trong việc làm thay đổi cảm xúc của mọi người, nhóm học sinh nghe được những lời ông ta nói thì cảm thấy cực kỳ phấn khích, bọn họ ước gì mình có thể lập tức tham gia vào sự nghiệp giáo dục của Đại Khang.

Phương Linh Quân nói thêm mười phút nữa, sau đó nghi thức treo biển mới kết thúc.

Chỉ riêng việc này đã mất hơn nửa buổi sáng, nhưng Phương Linh vẫn để học sinh vào lớp, chính thức bắt đầu đi học.

Đây là buổi học đầu tiên của trường sư phạm Kim Xuyên, sau khi buổi lễ kết thúc, Kim Phi vẫn chưa rời đi mà ở lại quan sát.

Lớp học bị chia ra làm hai phần gồm ngữ văn và toán học, tiết thứ nhất là lớp học ngữ văn do Phương Linh Quân dạy.

Diện tích bên trong xưởng rất rộng, Kim Phi vốn còn lo lắng Phương Linh Quân đã lớn tuổi rồi, những học sinh ngồi ở phía sau sẽ không nghe được âm thanh giảng bài của ông ta, nhưng không ngờ Phương Linh Quân cực kỳ mạnh mẽ, cộng thêm loa sắt, nếu ngồi phía sau cũng có thể nghe được một cách rõ ràng.

"Liễu Nhi, Tiểu Ninh, đi lấy sách giáo khoa về phát cho mọi người đi."

Lục Liễu và Tiểu Ninh đứng lên, hai người đi đến căn phòng nhỏ ở lối vào phân xưởng, ôm một bộ sách giáo khoa ra, phân phát theo thứ tự chỗ ngồi, từ trên xuống dưới.

Sách giáo khoa có khổ giấy 8, lớn hơn khổ giấy A4 một chút, tổng cộng có khoảng 40 trang.

Bởi vì thời gian eo hẹp, nên Kim Phi chưa kịp sắp xếp dạy ghép vần được, mà dạy chữ luôn, nhưng cũng chỉ bắt đầu từ những từ đơn giản nhất.

Bài học quan đầu tiên chính là bài mà trước đây khi còn bé ai cũng từng học 'Sơn thôn vịnh hoài'.

Một hai ba dặm đường làng, bốn năm nhà nhỏ mơ màng khói sương. Đình đài sáu bảy bên đường, tám chín mười đóa hoa hương đầy đồng.

Thật ra những thư sinh đăng ký ở các nơi rất đông, nhưng có thể được tuyển vào Tây Hà thì đều là người xuất sắc trong đám người đó, bài thơ đầu tiên này rất đơn giản và dễ hiểu, nhóm học sinh gần như vừa xem đã hiểu, cũng hiểu được ý nghĩa mà người viết muốn biểu đạt.

Mặc dù bài thơ nhỏ này rất đơn giản, nhưng nó tràn ngập sự thích thú của trẻ thơ, còn vừa vặn có mười chữ cái, thật sự thể hiện được ý nghĩa vừa học vừa chơi.

Dùng nó để làm bài học đầu tiên cho những đứa bé nhận biết mặt chữ thì cực kỳ phù hợp.

"Bài thơ này là của vị nào làm vậy?"

Có học sinh không nhịn được mà đặt câu hỏi: “Bài này quá hay rồi nhỉ.”

"Ta nghĩ chắc là Phương tiên sinh làm đấy."

"Chắc chắn là Phương tiên sinh rồi."

Advertisement
';
Advertisement