Quận Hà Trung nằm ở phía đông của đất Tần, phía đông qua Hoàng Hà là đất Dự, còn lại phía bắc là đất Tần, là nơi giao nhau của ba tỉnh nên luôn khá hỗn loạn.

Bây giờ đã mất đi sự kiểm soát của Tần vương, lại càng hỗn loạn hơn.

Đây đúng là hoàn cảnh thích hợp nhất để đào thoát.

“Nhân lực không đủ,” Hàn Phong lắc đầu: “Đối thủ đều là cao thủ được huấn luyện bài bản, lại còn cảnh giác rất cao, đối mặt với loại kẻ địch này, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì nhất định phải bóp chết, nếu để bọn họ chạy thoát thì sẽ rất khó mà tìm được nữa."

Chiến đấu trực diện thì nhân viên hộ tống không sợ bất kỳ ai, nhưng bọn họ lại sợ gặp phải loại cá chạch này.

"Có thể phái người lén lút đi qua không?" Kim Phi hỏi.

“Khó lắm,” Hàn Phong lắc đầu: “Bây giờ quận Hà Trung đã rối thành một nồi cháo, nhóm quyền quý điên cuồng vơ vét, thổ phỉ cũng liên tiếp trỗi dậy, chúng ta chỉ có thể chém giết trên đường qua đó, nhưng cứ như vậy nhất định sẽ kinh động tới đối phương."

"Giết thẳng tới chắc chắn là không được, nó sẽ phá vỡ bố cục và nhịp điệu tổng thể của Khánh Hầu." Kim Phi hỏi: "Căn cứ của chúng ta ở huyện Hà Trung thế nào?"

"Không tệ, người dân đều mong ngóng chúng ta tới chia đất sớm.” Hàn Phong trả lời.

Chỉ cần bọn quyền quý không ngu ngốc, thì đều có thể nhìn ra Kim Phi và Tần vương đang giao chiến, thắng lợi cuối cùng chắc chắn sẽ là Kim Phi.

Sau chiến thắng của Kim Phi, nhóm thổ phỉ và quyền quý cũng đều biết chuyện gì đang đợi chúng.

Thế nên trong khoảng thời gian gần đây, tại những khu vực đất Tần chưa bị quân Trấn Viễn đánh hạ, các quyền quý gần như đã nổi điên, chỉ huy bọn thổ phỉ điên cuồng vơ vét người dân địa phương, hòng lấy hết tiền của để chạy thoát.

Ở đâu có áp bức, ở đó có phản kháng.

Gần như dân chúng đã bị đẩy đến cực hạn, không thể chống đỡ được đợt cướp bóc mới, hơn nữa rất nhiều người dân cũng đã nghe đến chuyện chia ruộng đất nên dù đội Chung Minh còn chưa đi tới, thì đã có rất nhiều người dân tự phát tổ chức để chống lại bọn thổ phỉ.

“Nếu như cơ sở của quần chúng không tệ thì…” Kim Phi trầm ngâm một lát: “Thiết Chùy gọi đám Lão Ưng và Hầu Tử tới!”

“Dạ!” Thiết Chùy nhanh chóng sắp xếp một người cận vệ đi gọi người.

Khi Kim Phi và Hàn Phong về đến nhà, Lão Ưng và Hầu Tử đã chờ ở cửa thư phòng.

“Tiên sinh, ngài tìm bọn ta có việc sao?" Lão Ưng hỏi.

"Việc huấn luyện đội không quân tới đâu rồi?"

Khi công nghệ của xưởng chế luyện ngày càng hoàn thiện, Mãn Thương và các nữ học trò cũng ngày càng thành thạo hơn, tốc độ sản xuất máy hơi nước nhỏ cũng ngày càng nhanh hơn.

Khinh khí cầu của đội bay làng Tây Hà cũng dần bị phi thuyền thay thế.

Phi thuyền có tính cơ động cao hơn, nếu không sử dụng chúng thì quá lãng phí.

Cho nên hai tháng trước, Kim Phi đã tuyển chọn hơn một trăm tinh anh trong tiêu cục, giao cho Lão Ưng huấn luyện lính không quân.

"Nhìn quá trình huấn luyện, hiệu quả cũng không tệ lắm, nhưng hiệu quả thực chiến vẫn chưa biết thế nào.”

"Vậy thì kéo ra ngoài thử chút đi!" Kim Phi vỗ bàn: "Hầu Tử, lần này ngươi sẽ dẫn đội, ta không cần biết ngươi dùng cách gì, cũng phải bóp chết mấy người này cho ta!"

"Tiên sinh yên tâm, nếu không thể giết chết chúng thì ta sẽ tự đi đến phòng tối nhỏ!" Hầu Tử vỗ ngực đảm bảo.

"Tiên sinh, hay là chúng ta cũng tới đó?" Hàn Phong hỏi.

Kim Phi suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Được!"

Bản chất của đội ám sát đội Chung Minh thực sự quá ác liệt.

Mặc dù Tiểu Ngọc và Trương Lương không nói gì, nhưng Kim Phi biết rất nhiều nhân viên hộ tống và thành viên của đội Chung Minh đều đang chờ kết quả.

Thế nên hung thủ nhất định phải đền tội và cho bọn họ một lời giải thích!

Tốc độ của Hàn Phong và Hầu Tử rất nhanh, xế chiều hôm đó, hơn chục phi thuyền đã cất cánh bay về phía đất Tần.

Bảy tám giờ tối ở quận Hà Trung.

Trong một nhà dân không bắt mắt ở trong huyện Vĩnh Nhạc, tám người đàn ông vây quanh một bàn vừa ăn vừa uống rượu.

Advertisement
';
Advertisement