Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Lúc anh ta đang nói thì một nhóm nhân viên hộ tống khiêng thi thể chui ra khỏi rừng cây.

“Hàn tiên sinh, đội trưởng, người này chết rồi”.

Trung đội trưởng đội một bất lực nói.

“Có lẽ người này không bị bắn trúng vào chỗ hiểm, các ngươi không nắm chắc sẽ hạ gục được hắn nên ra đòn hiểm luôn sao?”, Hầu Tử hỏi.

“Không phải, lúc bọn ta đuổi đến thì hắn đã chết rồi”.

Trung đội trưởng đội một chỉ vào lưng sát thủ: “Hắn bị đâm từ phía sau, có lẽ là đồng bọn của hắn sợ chúng ta bắt sống hắn nên diệt khẩu hắn”.

“Không hổ là tử sĩ, ra tay đúng là tàn nhẫn”.

“Hàn tiên sinh, đại đội trưởng, làm sao bây giờ?”

Trung đội trưởng hỏi: “Khu rừng này quá rậm rạp, đừng nói cao thủ như bọn họ, cho dù ta có trốn vào đó cũng khó mà tìm ra.”

“Không tìm được cũng phải tìm!”

Hàn Phong lạnh lùng nói: “Chắc các ngươi biết rõ những tên khốn kiếp này đã làm gì, hiện tại các sư huynh sư đệ nhân viên hộ tống và người của đội Chung Minh, đều đang chờ lấy đầu của bọn chúng để truy điệu cho những huynh đệ đã bị ám sát, cho nên dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải bắt được bọn chúng, không được để một tên nào trốn thoát!”

“Không phải các ngươi luôn nói mình là tinh nhuệ sao?” Hầu Tử cũng nói theo: “Bây giờ là lúc chứng tỏ bản thân, hơn một trăm người đến bắt tám người, nếu để bọn chúng trốn thoát, các ngươi còn gọi là tinh nhuệ ư?”

Các nhân viên hộ tống nghe vậy, có người cúi đầu, có người siết chặt nắm đấm.

Đúng vậy, bọn họ vẫn luôn coi mình là tinh nhuệ, hơn nữa đây là trận chiến đầu tiên sau khi thành lập đại đội không quân, nếu kết thúc thế này thì bản thân họ cũng sẽ cảm thấy mất mặt.

Hàn Phong lấy ra một tấm bản đồ, soi dưới ánh lửa.

Trước khi đến đây, anh ta đã nhờ mật thám tìm thợ săn bản địa để vẽ nó.

Nhìn một hồi, Hàn Phong mới nói: “Nếu không đuổi kịp thì đừng đuổi nữa! Để người bắn mũi tên lệnh gọi mọi người quay về!”

Hầu Tử nghe vậy lập tức trở nên nóng nảy: “Lão Hàn, gọi người quay về làm gì, ta đã hứa với tiên sinh, không bắt được người, ngươi muốn ta quay về kiểu gì đây?”

“Đối phương đều là cao thủ, ở trong rừng bọn chúng chạy còn nhanh hơn thỏ, chúng ta còn phải đề phòng chúng ám sát, căn bản không đuổi kịp bọn chúng!”

Hàn Phong nói: “Cho nên chuyện bây giờ chúng ta có thể làm là đi đến trước mặt bọn chúng!”

“Đi đến trước mặt bọn chúng kiểu gì?” Hầu Tử nói.

“Ngọn núi phía trước thông với nhau, phía Đông có sông Hoàng Hà, phía Nam có sông Hắc Ngư, cho nên bọn chúng chỉ có thể chạy theo hướng Bắc và Tây.”

Hàn Phong trải bản đồ trên mặt đất: “Các ngươi nhìn nơi này, phía Bắc là trấn Vĩnh Lâm, phía Tây là khe núi, cho nên chỉ cần chúng ta canh giữ trấn Vĩnh Lâm và khe núi này, chắc chắn bọn chúng sẽ không thể chạy thoát!”

“Lão Hàn, ý của ngươi là, chúng ta đi trước ngăn cản bọn chúng?” Hầu Tử hiểu sơ sơ, nhưng cũng không chắc lắm.

“Đúng vậy.” Hàn Phong gật đầu: “Khu rừng này rậm rạp, cho dù là cao thủ, cũng phải mất nửa đêm mới trèo qua được mấy đỉnh núi chạy ra ngoài, chúng ta có phi thuyền, chúng ta đến đó trước, chặn đường bọn chúng!”

“Nhưng máy hơi nước ồn như vậy, chắc chắc bọn chúng có thể nghe thấy.”

“Nghe thấy thì sao chứ?” Hàn Phong cười khẩy nói: “Tiên sinh nói, cho dù phải dùng bất cứ giá nào, nhất định phải bắt được đám khốn này!”

Đợi trời sáng, ta sẽ cho người truyền tin cho tiên sinh, sau đó phái một ít nhân lực tới, chỉ cần nhốt bọn chúng ở đây, cho dù chúng ta đi từng bước một, cũng có thể tìm ra bọn chúng!”

“Biện pháp này không tệ!” Hai mắt Hầu Tử sáng lên: “Cứ làm như vậy đi!”

Khi mũi tên lệnh bay lên, nhân viên hộ tống được phái đi lục soát núi và phi thuyền lần lượt quay về.

Đại đội phó đang định ra lệnh cho nhân viên hộ tống leo lên phi thuyền, thì bị Hàn Phong cản lại: “Chờ đã!”

“Chờ cái gì?” Đại đội phó khó hiểu hỏi.

“Chờ bọn chúng chạy xa đã!” Hầu Tử liếc Đại đội phó: “Đám khốn này lươn lẹo hơn lươn, bây giờ bọn chúng còn chưa chạy xa, nếu phát hiện chúng ta đang đổ bộ về phía Tây Bắc, bọn chúng quay đầu chạy về phía Đông hoặc phía Nam thì sao?”


“Đúng, đúng, đúng, Hàn tiên sinh và đại đội trưởng suy nghĩ thật chu đáo!” Đại đội phó liên tục gật đầu: “Chờ chút nữa, khi bọn chúng sắp đến phía Tây Bắc, chúng ta đi qua đó, đến khi bọn chúng phát hiện ra, cũng phải quay đầu chạy về.”
Advertisement
';
Advertisement