Trung đội trưởng lo lắng, sát thủ cũng lo lắng.
Đường phong tỏa của người dân có hình tuyến tính, ban đầu chúng định xông ra khỏi vòng vây tại một trong những điểm yếu trong đó, sau đó nhanh chóng ấn náu trong trấn Vĩnh Lâm, trốn thoát dưới sự che chở của người dân.
Nhưng bây giờ người dân vây lại quá nhiều, bản lĩnh chúng có cao cũng không đánh được.
Sát thủ mặt sẹo và thủ lĩnh chạy ra trước đó, đã đến rất gần chỗ người dân, chạy sang một bên đã không kịp nữa, chỉ đành giơ dao găm lên.
“Đi chết đi cho ta!”
Sát thủ mặt sẹo vung dao găm lên, hung dữ gầm.
Cho dù không thoát ra được thật, hắn cũng muốn giết thêm vài nhân viên hộ tống làm đệm lưng.
“Lão Bát, bình tĩnh! Kéo thêm vài người nữa”.
Thủ lĩnh sát thủ hét lên.
Tinh hình này không còn khả năng rút lui vào rừng hoặc đánh ra ngoài, giết một vài thường dân hoặc nhân viên hộ tống cũng không có ý nghĩa gì.
Cách duy nhất để phá vỡ tình hình này là bắt
mấy con tin đế đe dọa nhân viên hộ tống.
“Được!”
Sát thủ mặt sẹo đã hiếu ý của thủ lĩnh, nhanh chóng thu lại ý giết người.
Thấy sát thủ muốn lao đến trước mặt người dân, một viên màu đen lăn vào giữa đám đông.
Bùm!
Một tiếng động vang lên, người dân xung quanh đều cảm thấy tia sáng trâng lóe lên trước mắt, sau đó không nhìn thấy gì cả.
Thật ra các sát thủ vẫn luôn đề phòng bom chớp sáng, lựu đạn và đội hình mũi tên nỏ cầm tay của nhân viên hộ tổng, nhưng lúc này có quá nhiều dân thường lao tới, mọi thứ rất hỗn loạn đến mức họ thậm chí còn không nhìn thấy.
Ngay cả không ít nhân viên hộ tống cũng trúng chiêu, huống gì là chúng?
Sát thủ mặt sẹo và thủ lĩnh đều cảm thấy trước mắt trắng xóa, sau đó không nhìn thấy gì cả.
“Thôi xong!”
Hai người đều cảm thấy hoi tuyệt vọng.
Chúng vốn dĩ không chắc chắn mình có thế thoát ra khỏi vòng vây, bây giờ lại trở thành kẻ mù lại càng không có cơ hội.
Phía Tây, sát thủ một tai cách đó khá gần, không bị chói hoàn tàn nhưng tầm nhìn bị ảnh hưởng rất nhiều.
Lúc này nếu lao đến trước tức là đâm đầu vào chỗ chết, sát thủ một tai không do dự xoay người định quay lại trong rừng.
Nhưng sao các nhân viên hộ tống có thể cho hắn cơ hội đó chứ?
Ngay khi sát thủ xoay người đi, một viên lựu đạn đen rơi xuống chân hắn.
Sát thủ một tai không kịp cúi đầu xuống nhìn, vô thức lấy cánh tay che mắt lại.
Tiếc là lần này nhân viên hộ tống không ném bom chớp sáng mà là lựu đạn.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, sát thủ một tai hét lên thảm thiết, bị váng ra xa.
Đến khi hắn rơi xuống đất, cả người đã không biết bị dính bao nhiêu cát sắt, chân phải cũng bị nổ tung.
Rơi xuống đất vùng vẫy chưa được bao lâu thì chết.
“Chết chung đi!”
Sát thủ mặt sẹo nghe thấy tiếng nổ và tiếng hét của sát thủ một tai, tinh thần của hắn sụp đổ,
nghe thấy bên phải có tiếng động, hắn vung con dao găm lên.
Một người dân luống cuống tay chân đang nhào đến, không may bị dao găm quẹt trúng bả vai.
Dao găm của sát thủ cực kỳ sắc bén, bả vai của người này xuất hiện vết thương dài mười mấy centimet, xương vai suýt nữa bị gãy.
Cũng may sát thủ mặt sẹo không nhìn thâỳ, không đâm thêm một nhát nữa, người đó hét lên, ngã sang một bên.
Nhưng người dân bị mù tạm thời quá nhiều, sau khi người này ngã xuống, lập tức có người khác không nhìn thấy nhào đến.
Dao găm của sát thủ mặt sẹo cứ thế vung trong không khí, có mấy người dân đều bị thương.
Hiện trường vốn dĩ đã hỗn loạn trở nên loạn hơn.
Mặc dù các nhân viên hộ tống chạy đến sau đó không bị mù tạm thời nhưng xung quanh sát thủ đều là người dân, họ không thể đến gần, cũng không dám phóng mũi tên, ném lựu đạn.
Lúc sát thủ mặt sẹo điều chỉnh dao găm định đâm thay vì chém thì Hàn Phong đến.
Nhìn thấy tình hình hiện trường, Hàn Phong không kịp suy nghĩ đã giật lấy nỏ từ tay thân vệ
nhắm chuấn vào sát thủ mặt sẹo, đồng thời kéo căng dây ra.
Xoẹt!
Mũi tên bay ra xuyên qua kẽ hở giữa đầu người dân, sau đó bân trúng vào trán sát thủ mặt sẹo.
Sát thủ mặt sẹo trợn tròn hai mắt, sau đó ngã ra sau.
Không ít nhân viên hộ tống đều quay đầu lại nhìn Hàn Phong.
Từ sau khi đi theo Kim Phi, Hàn Phong vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ công văn, nhưng nhân viên hộ tống đều biết Hàn Phong xuất thân từ thợ săn.
Không có thợ săn nào không cảm thấy hứng thú với cung nỏ cả, Hàn Phong cũng vậy.
Việc yêu thích nhất sau khi tan làm của anh ta là bắn cung, chẳng qua bình thường rất ít khi ra tay vì để bảo vệ hình tượng trầm ổn của mình.
ở một bên khác, gã thủ lĩnh không giết người bừa bãi như sát thủ mặt sẹo mà tiện tay tóm lấy một người dân để chắn trước người mình, sau đó kề dao găm vào cổ người đó.
Sau khi khống chế người dân, thủ lĩnh sát thủ lập tức kéo người dân đến gần một tảng đá lớn ở chân núi theo trí nhớ.
Từ đầu đến cuối, gã không đế lộ vẻ mặt hoảng loạn, càng không hành động bừa bãi.
Mà dựa theo trí nhớ đi theo về hướng Bắc, đế người dân vừa bị bắt đó chắn trước mặt.
Hàn Phong giơ cung lên nhâm mấy lần đêu không tìm được góc bắn thích hợp.
Hết cách rồi, Hàn Phong đành phải thu lại cung nỏ, phất tay gọi Đại cấu Tử đến: “Dần người đỡ người dân đi”.
Mặc dù thủ lĩnh sát thủ lấy người dân để chặn trước mặt mình, phía sau cũng có tảng đá lớn, nhưng gã chỉ bắt cóc một người, chặn trước mặt nhưng không đế ý đến hai bên trái phải.
Lúc này người dân xung quanh quá nhiều, rất dễ bắn nhầm.
Sau khi sơ tán người dân đi, các nhân viên hộ tổng có thể đột phá từ hai bên trái phải.
Nghe thế Đại cấu Tử lập tức tập hợp đội đánh hổ lại, đi đến đỡ những người bị mù tạm thời đi.
Nghe thâỳ động tĩnh, thủ lĩnh sát thủ lập tức đoán được ý đồ của Hàn Phong.
Đầu tiên là nghiêng tai nghe trái phải, vận khí tức giận hét lên: “Đều dừng tay lại”.
Là một người luyện võ, khí thế của thủ lĩnh rất mạnh, tiếng hét che đi sự ồn ào xung quanh.
Người dân hoảng sợ ngưng gào thét, hiện trường vốn dĩ ồn ào hỗn loạn lập tức trở nên yên tĩnh.
“Dừng tay đi, ngươi không thoát được đâu”.
Hàn Phong tiến đến khuyên gã đầu hàng: “Hiện giờ thả người này đi, ta sẽ cho ngươi ra đi nhẹ nhàng. Nếu ngươi vẫn cố chấp, Hàn Phong ta thề sẽ đấy ngươi vào thế sống không bằng chết”.
“Ha ha ha, ngươi nghĩ ta bị dọa thật sao?”
Thủ lĩnh sát thủ lấy một bình sứ ra: “Hàn Phong, ngươi từng nghe nói đến nước ăn mòn chưa?”
Nghe thế Hàn Phong nhíu mày.
Nước ăn mòn là axit sunfuric đậm đặc, mấy năm trước từng có một bạo quân dùng nó để phạt đại thần dám chống đối mình.
Cuối cùng đại thần bị ném vào đại lao đó ngay cả xương cốt cũng bị thiêu đốt, từ đó mới có cái tên nước ăn mòn xương.
Có vài tổ chức tàn nhẫn thường lấy nó để xử lý những kẻ phản bội hoặc tiêu hủy thi thể.
“Hàn đại nhân, không giấu gì ngươi, trong bình nước ăn mòn này có thuốc độc, một khi nước này dính lên người chắc chắn sẽ chết”.
Thủ lĩnh sát thủ nói: “Bảo người của ngươi dừng tay, nếu không ta sẽ hất bình nước ăn mòn này ra ngoài”.
Hàn Phong nhíu chặt mày.
Trong vài tổ chức sát thủ quả thật có cách làm độc này.
Một giọt nước ăn mòn có thể làm cho da người xuất hiện lỗ lớn, sau đó chất độc cực mạnh trong đó sẽ thấm vào trong cơ thế người.
Đây là cách làm vô cùng độc ác.
Mặc dù bình sứ trong tay thủ lĩnh sát thủ không lớn, nhưng nếu đột nhiên hất ra xung quanh thì người dân sẽ phải chịu đau khố.
Hàn Phong nghiến ráng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Tiên sinh nhà ta nói, tiêu cục Trấn Viễn bọn ta sẽ không bao giờ thỏa hiệp với bất kỳ thế lực tà ác nào! Đầu hàng đi, ngươi còn có thể chết mà không đau đớn”.