CÓ lẽ vì say rượu nên Kim Phi đã ngủ rất lâu.
Y ngủ đến rạng sáng ngày hôm sau, khi gà trổng nhà bên lục tục bắt đầu gáy, thì Kim Phi mới bị đánh thức.
Vừa mở mắt ra, y đã thấy Quan Hạ Nhi chổng cằm, tay còn lại vô thức mà vuốt ve tóc y.
“Ai, đương gia, chàng tỉnh rồi à? Chàng có khát không? Ta đi lấy nước cho chàng!”
Quan Hạ Nhi vừa thấy Kim Phi mở mắt, đã vội vàng đi lấy nước cho y.
Quan Hạ Nhi sờ từng cái chén nước trên bàn, chọn ra một cái không nóng không lạnh đưa cho Kim Phi.
Quan Hạ Nhi đã mang thai được mấy tháng, bụng cô đã hơi lộ ra, trông động tác có vẻ hơi vụng về.
Kim Phi đưa tay cầm lấy chén, một tay đau lòng ôm lấy Quan Hạ Nhi: “Sao nàng còn chưa ngủ?”
“Ngụy tiên sinh nói sợ chàng sặc rượu, nên bảo chúng ta trông chừng chàng.”
Quan Hạ Nhi không biết nói lời ngon tiếng ngọt mà chỉ biết ăn ngay nói thật.
Nhưng càng như vậy thì Kim Phi càng đau
lòng cho cô hơn, y tiến vào trong một chút rồi kéo Quan Hạ Nhi ngồi xuống mép giường: ‘Vất vả cho nàng rồi, ghế cứng như vậy sao nàng không lên giường ngồi?”
“Thế này có gì mà vất vả, trước đây ta kéo sợi, còn kéo cả một đêm.”
Quan Hạ Nhi lắc đầu: “vả lại đâu phải một mình ta trông chàng đâu còn có Thiên Tầm muội muội vừa mới đi.”
Nói xong, vẻ mặt cô đầy đau xót mà nhìn Kim Phi: “Đương gia, chàng còn khó chịu không?”
Bình thường Kim Phi không uống rượu, giờ lại uổng một lúc nhiều như vậy, bây giờ đã tỉnh táo rồi nhưng đầu y vẫn đau như sắp nứt ra.
Hơn nữa y cũng ngủ không ngon giấc mà còn liên tục gặp ác mộng.
Nhưng sợ Quan Hạ Nhi lo lắng, Kim Phi vẫn cố gắng tươi cười: “Không khó chịu.”
“Đương gia, chàng nghỉ ngơi một lát đi, ta đi hâm cháo cho chàng.”
“Nàng có thai nên đế Nhuận Nương làm đi.”
“Chỉ là thêm chút củi thôi, tối qua Nhuận Nương cũng bận đến tận nửa đêm, để cô ấy ngủ thêm một lát đi.”
Quan Hạ Nhi lắc đầu, đứng dậy đi vào bếp.
Cô vừa rời đi, Cửu công chúa và Châu Nhi đã bước vào.
“Phu quân, chàng thấy sao rồi?”
Kim Phi không trả lời chỉ cau mày hỏi: “Tối qua nàng cũng không ngủ sao?”
Dù có trang điểm đậm, nhưng Kim Phi vẫn có thể thấy được sắc mặt cửu công chúa trông hoi mệt mỏi.
Trước đây, cửu công chúa từng sảy thai một lần, Ngụy Vô Nhai đã nhiều lần nhắc nhở cô ấy phải dưỡng thai cho tổt, đừng làm việc quá sức, nếu không sẽ có nguy cơ sảy thai.
“Ta ngủ rồi, nhưng vì trong lòng có chuyện nên ngủ không ngon.”
Cửu công chúa lắc đầu: “Hôm qua ta đã tự mình quyết định, cho Trần Văn Viễn sửa báo chí hôm nay lại…”
Nói xong rồi cô ấy lấy một tờ báo trong tay Châu Nhi: “Phu quân, chàng xem đi, nếu không có vấn đề gì, ta sẽ sắp xếp cho bọn họ bắt đầu giao báo.”
Kim Phi cầm lấy tờ báo.
Đọc xong y đã hiếu được ý đồ của cửu công chúa.
Y gật gật đầu nói: “Được rồi, nàng sắp xếp giao đi, à mà, đêm nay ai trực cửa?”
“Thiết Chùy cũng rất lo lắng cho chàng, tối qua còn canh cửa cả đêm!” cửu công chúa trả lời.
Kim Phi nhìn màu trời: “Châu Nhi, bảo anh ta tìm người xem Lương ca, Hàn đại ca, Tiểu Ngọc đã dậy chưa, nếu có thì nói bọn họ tới một chuyến!”
“Dạ!”
Châu Nhi cúi chào, quay người đi báo cho Thiết Chùy.
Kim Phi vén chăn lên, sau đó cửu công chúa giúp y mặc trường bào vào.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đã bưng cháo và đồ ăn kèm lên bàn.
Hiển nhiên là Nhuận Nương cũng không ngủ ngon giấc, thế nên phần dưới mắt đã hơi thâm đen.
Y ăn còn chưa xong, thì Trương Lương, Tiểu Ngọc và Hàn Phong đã tới.
“Có hai việc!”
Kim Phi đặt đũa xuống, nhìn Trương Lương trước: “Nói tiếu đoàn Thiết Giáp đình chỉ tấn công quận Bạch Mã, sau đó truyền tin cho Thiết Ngưu, nói anh ta lập tức lên phi thuyền tới đất Tần tiếp quản tiểu đoàn Thiết Giáp, sau đó dẫn tiểu đoàn Thiết Giáp mượn đường Đảng Hạng, rồi chạy tới
thành Vị Châu với tốc độ nhanh nhất cố gắng hết sức để giữ lấy hài cốt của các tướng sĩ quân Phạm Gia!”
Ngoại trừ Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi không hiếu chuyện quân sự ra, thì vẻ mặt của những người khác trong phòng đều hơi thay đổi một chút.
Bọn họ đều biết quyết định này của Kim Phi có ý nghĩa gì.
Quận Bạch Mã nằm ở phía tây bắc của đất Tần, là nơi gần thành Vị Châu nhất trong số các nơi đã bị tiêu cục Trấn Viễn đánh hạ.
Nếu mượn đường từ Đảng Hạng, quá lắm là mười ngày kỵ binh có thể đuổi tới Thanh Thủy Cốc.
Giờ đây, thành Vị châu đã rơi vào tay Tấn vương và Đông Man, Thanh Thủy Cổc cũng không may mắn thoát khỏi.
Địa hình Thanh Thủy Cốc hiểm trở, nếu là quân đội khác của Đại Khang có thể là đã bất lực, nhưng Kim Phi và Trương Lương lại tràn đầy tự tin.
Tiểu đoàn Thiết Giáp là một trong những tiểu đoàn tiên phong tinh nhuệ nhất của tiêu cục Trấn Viễn, toàn bộ tiểu đoàn đều được trang bị áo giáp đen, ngựa chiến cũng là giống ngựa ưu tú được chọn lựa từ những con ngựa chiến của tù binh
Thổ Phiên và Đông Man.
Còn nỏ hạng nặng và xe bắn đá thì càng không cần phải nói, bởi vì đêu là loại tốt nhất.
Ngoài ra, tiếu đoàn Thiết Giáp còn có hai trung đội bay, được trang bị đặc biệt với chín cái phi thuyền.
Trong quá trình tấn công đất Tần, tiểu đoàn Thiết Giáp luôn đi đầu với tư cách là một đội tiên phong, tuy chỉ có hơn 300 người nhưng không ai trong số hàng chục ngàn đại quân của Tần vương dám thách thức họ.
Nếu không phải lo một mình thâm nhập sẽ bị địch lợi dụng lúc sơ hở, thì có lẽ bây giờ tiểu đoàn Thiết Giáp đã giết thẳng vào đất Tần.
Với một lực lượng tinh nhuệ do Kim Phi xây dựng, cộng thêm một tướng lĩnh mạnh mẽ như Thiết Ngưu, thì việc đánh hạ Thanh Thủy Cốc cũng không có gì khó khăn.
Thiết Ngưu dẫn quân giết thẳng tới thành vương Đảng Hạng, sau đó dẫn quân đóng quân giữa biên giới của Đại Khang và Đảng Hạng.
Bây giờ Kim Phi cho Thiết Ngưu đến đất Tần tiếp quản tiếu đoàn Thiết Giáp, còn bảo anh ta dẫn quân đến thành Vị Châu thì mục đích là không cần nói cũng biết.
Mọi người đều biết Thiết Ngưu là tên khát máu.
Sau khi anh ta chiếm được thành Vị Châu, thì kết cục của mấy tên phản bội là thế nào thì cũng đã tưởng tượng được!
“Phu Quân, xưa đến nay mượn đường một nước đã là cấm kỵ, e là Đảng Hạng sẽ không đồng ý?” Cửu công chúa lo lắng hỏi.
Sở dĩ cô ấy đến đây từ sáng sớm là vì lo lắng Kim Phi thức dậy sẽ ra quyết định bốc đồng.
“Vậy thì đánh đến khi bọn họ đồng ý!”
Kim Phi đằng đằng sát khí nói: “Cho phi thuyền truyền tin cho Thiết Ngưu, tiện mang theo sứ giả đi thông báo cho Đảng Hạng một tiếng, nếu bọn họ đồng ý thì thôi, nếu không đồng ý thì oanh tạc lại thành vương Đảng Hạng lần nữa cho ta!”
Mắt Cửu công chúa lóe lên, lại không nói thêm gì nữa.
Đúng vậy, Đại Khang bây giờ không phải là Đại Khang ngày xưa nữa.
Trước đây, nếu Đảng Hạng truyền lời gì lại đây, thì triều đình Đại Khang đã rung chuyển hồi lâu.
Bây giờ thì ngược lại, Kim Phi giậm chân một cái, e là tân hoàng đế của Đảng Hạng phải sợ đến mức run rây.
Không thấy cả hoàng cung Đảng Hạng đã bị san bằng đó sao, đến lão hoàng đế bây giờ vẫn bị nhốt trong phòng tối ăn rau dại?
“Dạ, ta sẽ lập tức cho người truyền tin cho Thiết Ngưu và tiếu đoàn Thiết Giáp!”
Trương Lương gật đầu đồng ý.
“Việc thứ hai,” Kim Phi giơ ngón trỏ lên: “Tìm cách điều động một tiếu đoàn ở Kim Xuyên, dùng tốc độ nhanh nhất đế đánh hạ quận Bình Giang!
Tiểu Ngọc, cô cũng điều động một ít nhân lực ở đây, đến Bình Giang phụ trách phân chia đất đai!”
“Tiên sinh, bây giờ mọi mặt đều không đủ nhân lực, khó mà tìm được người…”
Tiếu Ngọc và Hàn Phong nhìn nhau, vẻ mặt khó xử nói.
Trương Lương cũng hơi nhíu mày.
Để tấn công đất Tần, nhân viên hộ tổng ở Kim Xuyên có thể điều được thì đều đã điều ra.
Những người còn lại cơ bản là trấn giữ những nơi quan trọng, cũng rất khó huy động nhân lực.