Ngộ nhỡ sau này Kim Phi đánh tới đất Tấn, bọn chúng có thể đi từ Thanh Thủy Cốc trốn tới Đảng Hạng, hoặc đi một mạch về hướng Tây, tới vùng phía Tây xa hơn nữa.
Kết quả ai ngờ Kim Phi lại đánh đến đây nhanh như vậy?
Điều càng khiến bọn họ bất ngờ là đội nhân viên hộ tống lại đánh từ Đảng Hạng đến đây!
Nhìn những chiếc phi thuyền lớn đang bay lượn trên bầu trời, nhiều người Đông Man nhớ lại cảnh bên ngoài thành Du Quan, bị khinh khí cầu và lựu đạn của nhân viên hộ tống làm cho kinh sợ!
Bây giờ nhân viên hộ tống lại dùng những chiếc phi thuyền tiên tiến hơn, khiến bọn chúng không còn nhắc đến ý định chống trả. Chỉ muốn nhân dịp nhân viên hộ tống không chú ý trốn cho nhanh.
Đáng tiếc vẫn bị Thiết Ngưu phát hiện!
“Còn muốn trốn hả?”
Thiết Ngưu hừ một tiếng, “Lão Ưng, điều thêm mấy chiếc phi thuyền tới đây, phong tỏa con đường núi này cho ta, một người trên núi cũng đừng hòng chạy thoát!”
Nhân viên hộ tống của tiểu đoàn Thiết Giáp đa phần là cựu binh giải ngũ trong quân Thiết Lâm, đều từng đi lao dịch ở Thanh Thủy Cốc, không cần Thiết Ngưu bố trí chiến lược cụ thể, bọn họ cũng biết nên bao vây ở đâu.
Theo tiếng mũi tên bắn ra của Lão Ưng, hai chiếc phi thuyền lập tức điều chỉnh phương hướng, bao vây đường xuống núi lại.
Thật ra sau núi vẫn còn một con đường nhỏ, có thể xuống núi, nhưng liên quân Tấn Man mới tiếp nhận Thanh Thủy cốc chưa được mấy ngày, hoàn toàn không biết đường này.
Thật ra dù bọn họ biết cũng vô dụng, con đường nhỏ đó vừa hẹp vừa dốc, hoàn toàn không đi nhanh được.
Nếu liên quân Tấn Man xuống núi từ đường đó, Thiết Ngưu chỉ cần cho phi thuyền vứt mấy quả lựu đạn lên trên, khiến đá vỡ vụn rơi xuống là có thể đè chết cả đám.
Tốc độ của phi thuyền nhanh hơn khinh khí cầu nhiều, liên quân Tấn Man mới chạy được lưng chừng núi, phi thuyền đã bay tới không trung của đường núi, bắt đầu hạ xuống.
Liên quân Tấn Man vừa thấy phi thuyền tới, thế mà lại đặt cung nỏ hạng nặng trên sườn núi, ngắm lên trời.
“Bay qua, nổ tung nỏ hạng nặng, xe bắn đá trên núi cho ta!”
Lão Ưng lạnh mặt hạ lệnh.
Năng lực vận chuyển của phi thuyền rất mạnh, cũng cực kì tiết kiệm năng lượng, chỉ cần khí hydro bơm vào túi khí không bị thoát ra, là có thể cung cấp sức nâng dài, động cơ không cần cung cấp thêm năng lượng cũng có thể duy trì lực nâng, chỉ cần lái phi thuyền di chuyển về các phía là được.
Chỉ nói từ mặt tiết kiệm năng lượng, so với máy bay truyền thống, máy băng trực thăng thì phi thuyền đã tiết kiệm năng lượng hơn rồi.
Trong lịch sử đời trước của Kim Phi, phi thuyền từng nổi danh một thời, nhưng cuối cùng lại không được phổ biến rộng rãi.
Ngoài khuyết điểm là tốc độ khá chậm ra, thì nguyên nhân chủ yếu là quá yếu đuối.
Xác của phi thuyền chỉ là hai tầng vải chống cháy, một khi bị cung nỏ hạng nặng bắn trúng, tuyệt đối sẽ không chống đỡ được nữa.
Cho nên sau khi máy bay chiến đấu xuất hiện, phi thuyền nhanh chóng bị thay thế.
Không còn cách nào, phi thuyền quá yếu ớt, phi thuyền có giá thành mấy triệu, chỉ cần một viên đạn là có thể tiêu diệt, tỷ lệ chất lượng với giá cả thật sự quá thấp.
May là trước mắt Đại Khang chưa ai có phi thuyền, càng không có đạn.
Cung nỏ hạng nặng do Kim Phi chế tạo, đã là vũ khí tấn công tầm xa đỉnh cao nhất của Đại Khang.
Trước mắt cũng là vũ khí duy nhất có thể uy hiếp đến phi thuyền.
Trước kia Thanh Thủy Cốc là trận địa của quân Thiết Lâm, Kim Phi từng viện trợ một lô cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.
Lúc Khánh Hoài dẫn quân Thiết Lâm rút lui, cũng không đưa hết cung nỏ hạng nặng đi, mà giữ lại một nửa.
Bây giờ những cung nỏ hạng nặng này đã rơi vào tay liên quân Tấn Man.
Có điều trước khi Lão Ưng tới đã đề phòng điều này, kẻ địch vừa sờ vào cung nỏ hạng nặng, anh ta đã phát hiện ra.