Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Phó tiểu đoàn trưởng quân Thiết Giáp mặt mày bê bết máu đi tới, tay ôm một túi vải bố hình tròn.

“Tiểu đoàn trưởng, đội trưởng Lão Ưng, tìm thấy đầu của Phạm tướng quân rồi!”

Phó tiểu đoàn trưởng giơ chiếc túi vải trong tay lên, vẻ mặt đầy buồn bã và tức giận.

“Hài cốt đã được tìm thấy chưa?” Thiết Ngưu nhíu mày hỏi.

“Chưa…” Phó tiểu đoàn trưởng cắn răng nói: “Nghe người dân trong thành nói, người Đông Man mang hài cốt của Phạm tướng quân…”

Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Lão Ưng cắt lời: “Được rồi, đừng nói nữa!”

Cho dù là cựu binh, lúc này cũng không đành lòng nghe hết câu.

Thiết Ngưu thở dài một tiếng: “Tìm thợ mộc giỏi nhất, dùng gỗ tốt nhất ở thành Vị Châu để đẽo lại di cốt của Phàm tiên sinh rồi chôn cất!”

“Rõ!” Phó tiểu đoàn trưởng gật đầu.

“Mặt khác thông báo đại đội 2 bảo vệ tốt các trạm kiểm soát, đại đội 3 phụ trách duy trì trật tự bên trong thành, tóm sạch đám cá lọt lưới đang ẩn náu trong thành!"

Thiết Ngưu tiếp tục chỉ thị: “Thông báo cho đại đội 4, tổ chức người dân liệm thi thể của các huynh đệ quân Phạm Gia, chọn một chỗ phong thuỷ tốt ở ngoài thành, xây nghĩa trang ở đó!”

“Rõ!” Phó tiểu đoàn trưởng nhận lệnh, ôm đầu Phạm tướng quân rời đi.

“Thiết Ngưu, xử lý đám này thế nào?”

Lão Ưng chỉ vào tù binh hỏi.

“Còn phải hỏi ư, bọn chúng đối đãi Phạm tướng quân như thế nào, thì đối đãi với bọn chúng thế ấy!”

Thiết Ngưu lạnh lùng nói.

“Nhưng tiên sinh đã nói…”

“Tiên sinh còn nói những chuyện cụ thể thì xử lý cụ thể! Ta chỉ là dùng cách của chúng trả lại cho chúng mà thôi, có vấn đề gì sao?”

Thiết Ngưu không đợi Lão Ưng nói hết thì đã ngắt lời: “Ta là tổng chỉ huy chiến dịch này. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ chịu trách nhiệm một mình!”

Kỳ thật từ khi biết Kim Phi bảo Thiết Ngưu chỉ huy đội, Lão Ưng đã biết trước điều này.

Vừa rồi anh ta lên tiếng nhắc nhở Thiết Ngưu là xuất phát từ tình nghĩa chiến hữu, sợ sau này anh ta bị người bắt lấy nhược điểm mà thôi.

Thấy Thiết Ngưu đã kiên trì như vậy, Lão Ưng cũng không khuyên nhủ nữa, gật đầu chuẩn bị rời đi thì bị Thiết Ngưu gọi lại.

“Lão Ưng, ngươi đừng vội đi, ngươi còn có nhiệm vụ.”

“Nhiệm vụ gì?”

Lão Ưng buồn bực hỏi.

“Không phải ngày hôm qua có một nhóm người Đông Man chạy thoát sao? Ngươi bố trí hai chiếc phi thuyền đuổi theo chúng, đi xem có thể tìm ra nơi trú ẩn của Tấn vương hay không!” Thiết Ngưu sắp xếp.

Lần trước Lão Ưng dẫn phi thuyền bao vây thành Vị Châu, đúng là có một nhóm người Đông Man chạy trốn được, nhưng vì nhân lực có hạn nên Lão Ưng không phái người đuổi theo.

Sau đó Thiết Ngưu mang theo tiểu đoàn Thiết Giáp tới đây hội tụ, bắt đầu tấn công thành, Lão Ưng cũng quên mất nhóm người đó.

Nhưng bây giờ Thiết Ngưu lại cử anh ta đuổi theo.

Lão Ưng dở khóc dở cười nói: “Đã qua một đêm, đám người kia lại còn cưỡi ngựa, ai biết chúng đã chạy đi đâu chứ, làm sao mà ta tìm được?”

“Yên tâm, người của Hầu Tử đã đuổi theo chúng rồi!” Thiết Ngưu nói: “Bây giờ trời đã sáng, chắc là Hầu Tử sẽ báo tin về sớm thôi!”

“Hầu Tử cũng tới à?” Lão Ưng ngạc nhiên hỏi.

Lúc Trương Lương trở về từ thành Du Quan, anh ta cũng dẫn theo Đại Tráng và Hầu Tử về.

Đại Tráng tính tình điềm đạm, được Trương Lương phái tới chiến trường ở đất Tần, làm tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn Tiên Phong.

Còn Hầu Tử vẫn dẫn đầu đội trinh sát, chịu trách nhiệm thăm dò trước khi lực lượng chính ra chiến trận, cung cấp thông tin tình báo và lộ trình hành quân tối ưu nhất cho lực lượng chính.

Advertisement
';
Advertisement