Nghe tới cái tên Ngụy Lão Tam, Kim Phi nheo mắt lại.

Lúc trước, khi Ngụy Lão Tam mang một lượng lớn khinh khí cầu tới tấn công làng Tây Hà, Cửu công chúa đã biết ông ta chưa chết.

Nhưng sau đó Ngụy Lão Tam đã bị đưa đi đến Thổ Phiên, bọn họ không thể bắt ông ta lại được.

Bởi vì địa hình của Thổ Phiên quá cao, các nhân viên hộ tống lên được tới đó không chịu nổi chứng say độ cao.

Ban đầu Kim Phi muốn dùng cách uy hiếp Gada giao Ngụy Lão Tam ra, nhưng không ngờ ông ta sau khi tới Tây Xuyên, vì đi quá chậm nên bị Ngưu Bôn bắt kịp được.

Lúc ấy Kim Phi có hai lựa chọn, một là để Ngưu Bôn bất ngờ hành động, trực tiếp oanh tạc doanh trại của Gada, giết chết ông ta.

Hai là oanh tạc những doanh trại khác, rồi bắt sống Gada.

Sau một hồi suy nghĩ, Kim Phi chọn phương án thứ nhất.

Bởi vì những người Gada dẫn dắt đều là những cựu binh có kinh nghiệm sa trường, mà lúc ấy Ngưu Bôn lại dẫn theo quá ít người, chỉ có thể tận dụng ưu thế của địa hình để đánh du kích, khả năng bắt sống được ông ta là quá nhỏ.

Mà địa vị của Gada ở Thổ Phiên rất cao, nếu như ông ta chết, cả Thổ Phiên sẽ rơi vào hỗn loạn, trong một khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ không dám quấy nhiều tới Xuyên Thục.

Vì hòa bình của Xuyên Thục, Gada chắc chắn phải chết!

Sự thật đã chứng minh, quyết định của Kim Phi là đúng đắn.

Sau khi Gada chết, Thổ Phiên thật sự rơi vào hỗn chiến, phải mất tới tám - mười năm mới nghĩ tới chuyện ổn định.

Mà tám - mười năm sau, Kim Phi đã bình định được Đại Khang lâu rồi.

Đến lúc đó, trên cao nguyên có xuất hiện một Gada thứ hai cũng không có gì đáng lo ngại!

Thế nhưng Ngụy Lão Tam cũng mất tin tức từ đó.

Chuyện này không chỉ có Cửu công chúa canh cánh trong lòng, mà cả Kim Phi mỗi lần nhớ tới cũng rất khó chịu.

“Nàng yên tâm, chờ Đại Khang ổn định, dân chúng cũng yên ổn trở lại, ta sẽ chiếm cả Thổ Phiên, tìm cho ra Ngụy Lão Tam!”

“Ta tin chàng!” Cửu công chúa mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi, giữa trưa Tiểu Ngọc có tới đây, nói là nhân viên hộ tống và đội Chung Minh đã được điều động tới quận Bình Giang, mà lúc ấy chàng đang ngủ trưa, ta không gọi chàng dậy mà đã cho Tiểu Ngọc bảo bọn họ xuất phát luôn rồi!”

“Được, ta biết rồi!”

Kim Phi quay sang nhìn về phía Đông Nam: “Chỉ mong chuyến đi này của bọn họ sẽ thuận lợi!”

Sau lưng thành Vị Châu của Thiết Ngưu là Đảng Hạng, nếu có chuyện gì xảy ra bất ngờ, tiêu cục Trấn Viễn có thể nhanh chóng tiếp ứng cho họ.

Mà quận Bình Giang lại nằm ngay trung tâm địa bàn của Ngô vương, trước sau trái phải đều là địa bàn của ông ta, hơn nữa còn cách Xuyên Thục khá xa, đội viễn chinh nhất định có thể nói là một mình xâm nhập vào hậu phương của quân địch!

“Yên tâm đi, lần này là do Hàn Phong và Đường Phi tự mình dẫn đội, sẽ không có chuyện gì đâu!”

Cửu công chúa an ủi.

Thuyền hơi nước phun ra dòng khói đen cuồn cuộn chạy trên mặt sông Trường Giang.

Ban đầu Kim Phi từ Đông Hải về Kim Xuyên. Ngô vương, Sở Vương và Tương vương đều liều mạng chặn đường y trên sông Trường Giang.

Nhưng mấy tháng nay, thuyền hơi nước đã đi lại trên sông Trường Giang mấy lần đều không gặp phải bất kì sự cản trở nào.

Ngô vương, Sở vương và Tương vương không biết đã trốn đi đâu, bọn chúng không dám gây ra bất kì động tĩnh gì, sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn.

Mặc dù bọn chúng đều biết rằng, đợi Kim Phi giải quyết Tần vương, Tấn vương và Tứ hoàng tử xong, nhất định sẽ tới Giang Nam trừng trị bọn họ. Nhưng có thể trốn được ngày nào hay ngày đấy, lỡ như đội ám sát tìm được cơ hội giết chết Kim Phi thì sao?

Vì vậy gần đây Ngô vương, Sở vương và Tương vương đều yên tĩnh. Đừng nói là thuyền hơi nước, cho dù là thuyền buôn bình thường bọn chúng cũng không dám ngăn cản.

Ngược lại là người dân ở ven bờ sông Trường Giang lại vô cùng tò mò về thuyền hơi nước. Nghe thấy tiếng còi của thuyền hơi nước, bèn nhao nhao tụ tập lại ở ven bờ xem.

“Lão Hàn, còn bao xa nữa mới đến được Ngu Sơn?”

Advertisement
';
Advertisement