Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Tiên sinh, ta nhớ ngài từng viết một bài thơ rất hay, hoa đang sắc thắm thì nên hái, đừng đợi hoa tàn mới bẻ cành!"

Triệu Nhạc nhấp một ngụm cháo rồi lắc đầu.

“Ăn cháo của ông đi!”

Kim Phi cầm bản thảo ngồi sang một bên.

Triệu Nhạc biết Kim Phi đã nghe được, nên cứ cười chậm rãi ăn cháo mà không nói gì nữa.

Kim Phi cũng buộc mình phải vứt bỏ những suy nghĩ xao lãng, để đọc bản thảo một cách nghiêm túc.

Tuy Triệu Nhạc đã lớn tuổi nhưng có năng lực học tập rất tốt.

Trước đây ông ta từng viết văn thơ, nhưng báo chí nhắm đến dân chúng bình thường, cần phải viết bằng ngôn ngữ địa phương, Kim Phi cứ tưởng rằng ông ta sẽ phải mất một thời gian dài để thích nghi, nhưng hóa ra ông ta còn thích nghi nhanh hơn những ký giả khác, cũng chỉ mất vài ngày để thực hiện quá trình chuyển đổi.

Không chỉ như thế, Triệu Nhạc còn học được cách điều tiết của Trình Văn Viễn để khơi dậy cảm xúc của độc giả.

Biết rằng có rất nhiều cựu binh ở đất Tấn ủng hộ Tấn vương, nên bản thảo lúc đầu Triệu Nhạc không nhằm vào Tấn vương ngay mà kể lại chuyện Phạm tướng quân trấn giữ thành Vị Châu.

Cứ như vậy, độc giả sẽ không kiểm soát được mà nhìn vấn đề dưới góc nhìn của Phạm tướng quân.

Sau đó lại giới thiệu lịch sử phát triển của Kim Phi, việc Tấn vương đến Kim Xuyên để đàm phán với Kim Phi.

Lúc này, Triệu Nhạc đột nhiên thay đổi cách viết, kể đến việc Tấn vương lợi dụng sự tin tưởng của Phạm tướng quân, bỏ thuốc quân Phạm gia, công phá thành Vị Châu, tàn sát quân Phạm gia.

Xuyên suốt mấy ngàn chữ đều là vạch trần tội ác của Tấn vương.

Kim Phi đọc xong nhịn không được mà thở dài: “Ông Triệu, ông sinh ra đúng là để làm tin tức!”

Để người dân dễ dàng tiếp nhận và quan tâm hơn, Triệu Nhạc viết bản thảo này dưới dạng một câu chuyện xưa nhưng nội dung bên trong hoàn toàn là sự thật, rất đúng với yêu cầu ở Kim Phi.

“Tiên sinh hài lòng là tốt rồi!” Triệu Nhạc thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Vậy có thể đưa đến xưởng in ấn được chưa?”

Chinh phục đất Tấn càng sớm thì sẽ sớm bắt được Tấn vương.

“Được rồi,” Kim Phi gật đầu rồi trả bản thảo lại cho Triệu Nhạc.

Triệu Nhạc thậm chí còn không ăn cơm, mà đặt chén xuống rồi cầm bản thảo đi ngay.

Trưa hôm đó, Kim Phi đã cầm trong tay bản mẫu.

Sau khi xác nhận bản mẫu không có vấn đề gì, xưởng in ấn đã in xong tờ báo trong ngày và tăng ca suốt đêm để in tờ rơi.

Sáng sớm hôm sau, các tờ rơi đã được đóng gói đưa đến trụ sở của đội bay.

Đội bay đã gọi lại tất cả các phi công đã nghỉ phép ngày hôm qua, đồng thời cũng tiến hành bảo trì tất cả các phi thuyền, chỉ cần Kim Phi hoặc Cửu Công chúa ra lệnh là đội bay có thể khởi hành bất cứ lúc nào.

Kim Phi rất quan tâm đến đất Tấn, y dậy thật sớm, bất chấp cơn gió lạnh đầu đông mà lao đến sân bay để tiễn đội bay đi.

Khi y đi đến, đám người Trương Lương, Triệu Nhạc, Tiểu Ngọc đã đợi sẵn.

“Tiên sinh, ngài nói mấy câu đi?” Trương Lương chỉ vào bục cao trên bãi đất trống của sân bay.

Kim Phi cũng khách sáo mà bước lên bục cao.

“Đây là Kim tiên sinh sao?”

“Đúng vậy!”

"Sao Kim tiên sinh lại trẻ vậy? Lão Viên, ngươi có nhầm lẫn gì không?"

"Ta ở làng Quan Gia, lớn lên cùng với Kim tiên sinh, sao có thể nhầm được? Vả lại ngoài trừ Kim tiên sinh ra thì còn có ai có thể khiến Lương ca phải khách sáo như vậy?"

"Haha, nhập ngũ lâu như vậy, cuối cùng cũng thấy được Kim tiên sinh! Hóa ra Kim tiên sinh thực sự trẻ như trong truyền thuyết!"

Khi lãnh thổ càng ngày càng rộng lớn, Kim càng ngày càng bận rộn, an ninh trong làng cũng ngày càng chặt chẽ hơn, những binh lính bình thường muốn thấy Kim Phi cũng không dễ.

Đội bay được thành lập tương đối muộn, nhiều phi công mới gia nhập không hề nhận ra Kim Phi.

Advertisement
';
Advertisement