Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Để giải quyết vấn đề này, hầu như ở làng nào cũng vậy, sẽ có một nhà khá giả trong làng sẽ góp chung vốn lại, xây một căn phòng thật lớn.

Khi đông tới, mọi người trong làng lại chen chúc trong căn phòng này, sưởi ấm cho nhau.

Mương Mã Đầu cũng không phải ngoại lệ.

Ở phía Đông của làng có một gian phòng lớn như vậy.

Lúc này đây cả làng đang chen chúc trong gian phòng kia, có người thì tụ tập lại nói chuyện phiếm. Người thi nhắm mắt nằm nghỉ ngơi.

Không khí trong phòng ngột ngạt, còn nồng nặc mùi hôi thối.

“Hồng tú tài, ngươi kể một đoạn chuyện xưa cho mọi người người nghe đi.”

Một dân làng vì quá chán nản nên hô lên.

Bọn họ ngày ngủ, đêm cũng ngủ, sao mà ngủ nhiều như vậy được?

Cách duy nhất để giết thời gian chính nghe Hồng tú tài kể chuyện phiếm.

Hồng tú tài cũng không thật sự là tú tài, cậu ta chỉ là một người trẻ tuổi duy nhất trong làng biết chữ, nên người ta mới gọi là tú tài.

“Có chuyện gì mà ta biết thì các ngươi đã nghe nhiều lần rồi, nghe lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, các ngươi hỏi Lâm lão thúc kể đi, ông ta có nhiều chuyện xưa lắm.” Hồng tú tái lắc đầu rồi nói.

Bọn họ đã tự tập ở đây được hơn hai tháng, mấy cái chuyện xưa của Hồng tú tài không biết đã kể đi kể lại bao nhiêu lần.

Bản thân Hồng tú tài nghe còn muốn ói nữa là.

“Lão Lâm, kể một mẩu chuyện đi xem nào.”

Người đàn ông ngồi dựa vào góc tướng nhìn về phía Lão Lâm đang ngồi trong góc.

“Lão già này sắp chết đói tới nơi rồi, làm gì có sức kể chuyện cho các ngươi?”

Lão Lâm vuốt vuốt cái bụng phẳng lì: “Muốn nghe kể chuyện xưa cũng được, bưng bát cháo rau dại ra đây, ta kể cho các ngươi nghe liền luôn!”

Ông ta là một người đọc sách, nghe nói xuất thân từ một gia đình khá giả, về sau sa sút mới lưu lạc tới mương Mã Đầu này, thành thân với một quả phụ trẻ.

Dù sao nhà lão Lâm trước kia đã từng giàu có, hơn nữa ông ta cũng là một kẻ trải đời, chuyện ông ta biết chắc chắn rất nhiều.

“Lão Lâm ông mà dám nhận, bảo ông kể chuyện mà còn dám đòi một bát cháo rau!”

Người đàn ông đang dựa vào tường trừng mắt nói: “Hồng tú tài người ta kể nhiều chuyện như vậy, ông có thấy nó đòi gì không?”

“Đấy là do nhà Hồng tú tài không thiếu tiền, không thiếu miếng ăn!”

Lão Lâm cũng trừng mắt lên: “Mà tại sao kể chuyện thì không được đòi tiền? Tiên sinh kể chuyện ở thành chính là dùng miệng để kiếm cơm đấy!”

“Để ta nói cho ngươi biết, ta chỉ đòi một bát cháo rau dại, không hề nhiều, ta còn nghe Thư tiên sinh nói một lần nghe kể chuyện là một đồng, các ngươi nhiều người như vậy, tính xem được bao nhiêu đồng rồi? Đủ cho ta ăn bao nhiêu bát cháo rau dại?”

“Vậy Lão Lâm ông năm đó tại sao không vào thành kể chuyện đi, chạy tới cái mương Mã Đầu này của chúng ta làm gì?”

Người đàn ông đang dựa vào tường hỏi.

“Nếu Hàm Nương không ở đây, ngươi nghĩ ta sẽ đến cái nơi góc núi này ư?” Lão Lâm cười khẩy.

Năm đó ông ta lưu lạc ở bên ngoài, khi đến được mương Mã Đầu, ông ta đã suýt chết đói.

Người quả phụ trẻ nấu cho ông ta một bát cháo rau dại, cứu ông ta một mạng.

Lúc ấy Lão Lâm cảm thấy đó là bát cháo rau ngon nhất ông ta từng được ăn, hơn nữa người quả phụ kia cũng khá xinh đẹp, ông ta cũng không có nơi nào để đi, thế là quyết định ở lại, lập gia đình với người quả phụ trẻ.

Lão Lâm là người đọc sách, tiếc là thi mãi vẫn không đậu công danh, sức để trồng trọt cũng không có, mấy năm kia vẫn luôn dựa vào người quả phụ trẻ kia chống đỡ cả căn nhà, có những năm thu hoạch không tốt, hai vợ chồng suýt chết đói, may mắn vượt qua được.

Đáng tiếc, năm ngoái thật sự quá lạnh, người quả phụ trẻ lên huyện phủ bán sợi tơ, trên đường lại mắc phải trận tuyết, trở về đổ bệnh ngay lập tức, cuối cùng vẫn không chống chọi được qua mùa đông năm ngoái, để Lão Lâm ở lại một mình.

“Lão Lâm à, bây giờ Hàm Nương đã chết rồi, ông ở lại cái mương Mã Đầu này làm gì?”

Người đàn ông ngồi dựa vào tường ồm ồm nói: “Hay là nhìn trúng một quả phụ khác trong làng? Tiếc thật, những quả phụ khác không dễ dụ như Hàm Nương đâu, cứ thấy đàn ông là vồ lấy!”

“Họ Tạ kia, mày dám nói vớ vẩn nữa, có tin ông đây xé miệng mày ra không?”

Lão Lâm hận nhất là những kẻ nói xấu Hàm Nương, nghe thấy vậy thì nóng bốc lửa, lảo đảo đứng dậy.

“Ông có gan thì bước lại đây!” Người đàn ông kia cũng đứng thẳng dậy, xắn tay áo lên.

“Mấy người làm cái gì đấy, ăn no rồi rửng mỡ à?” Trưởng làng thấy hai người sắp sửa lao vào đánh nhau thì vội chạy lại ngăn lại.


Người đàn ông kia định nói gì đấy, đột nhiên có tiếng trẻ con reo lên ở ngoài cửa: “Mọi người nhìn kìa, có một con cá lớn đang bay trên trời kìa!”
Advertisement
';
Advertisement