Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Bốn điều kiện vua Đông Man đưa ra đúng thật là hơi quá đáng, nhưng còn có thể thương lượng!"

Tể tướng nói: “Chúng ta hãy tận dụng lợi thế của mình và thương lượng với họ!”

"Bây giờ chúng ta suýt chút nữa đã bị tiêu cục Trấn Viễn đánh đến nằm bẹp trên mặt đất, chúng ta còn có ưu thế gì sao?" Tấn vương không khỏi cười khổ nói.

"Đương nhiên là có!" Tể tướng nói: "Ví dụ như lão thần có thể nói cho sứ giả Đông Man biết ngài là hoàng tử của Đại Khang, cho dù có đầu hàng Kim Phi cũng không thể đầu hàng Đông Man..."

Kết quả là còn chưa kịp nói xong thì đã bị Tấn vương ngắt lời: "Trẫm không thể đầu hàng Kim Phi!"

"Lão thần biết, nhưng chúng ta có thể nói với sứ giả Đông Man như vậy!"

Tể tướng nói: "Phải biết rằng tiêu cục Trấn Viễn không chỉ có phi thuyền, mà còn có máy bắn nỏ hạng nặng, lựu đạn cầm tay và bom chớp sáng, và quan trọng nhất là Kim Phi!

Cho dù Đông Man có cách đối phó với phi thuyền, liệu họ có thể đối phó với máy bắn đá hạng nặng hay không, họ có thể đối phó với lựu đạn cầm tay và bom chớp sáng không?

Nếu chúng ta đầu hàng Kim Phi, cho dù Đông Man có thể đối phó với phi thuyền và khinh khí cầu, bọn họ cũng sẽ không chiếm được thành Du Quan!"

"Đúng vậy!" Ánh mắt Tấn vương bỗng nhiên sáng lên.

Điều kiện tiên quyết để quân Đông Man tự tin chiếm được thành Du Quan là Tấn vương đầu hàng họ.

Nhưng nếu Tấn vương đầu hàng Kim Phi thì sao?

Khi đó, Lưu Thiết sẽ có sự bảo vệ của tường thành, Tấn vương sẽ tiếp tục cung cấp lương thảo cho thành Du Quan, người Đông Man muốn đánh hạ thành Du Quan chính là chuyện vớ vẩn.

Nói cách khác, kết quả cuối cùng của cuộc đối đầu giữa Đông Man và Kim Phi phần lớn phụ thuộc vào sự lựa chọn của Tấn vương.

Mặc dù Tấn vương không muốn đầu hàng Kim Phi, nhưng Đông Man không biết, hoàn toàn có thể dùng làm con bài mặc cả để đàm phán.

“Đúng vậy, cứ dựa vào ý này để đàm phán với Đông Man đi!"

Cơn giận trong lòng Tấn vương đã bị quét sạch: "Hãy nói với những người Đông Man rằng lần trước họ đã lừa trẫm, khiến trẫm rất tức giận. Nếu lần này bọn họ không thể cho trẫm một câu trả lời thỏa đáng, trẫm nhất định sẽ đầu hàng Kim Phi, giúp Kim Phi tiêu diệt Đông Man!"

Trước khi tấn công thành Vị Châu, người Đông Man đã nhiều lần hứa hẹn rằng họ sẽ tuân theo mệnh lệnh của Tấn vương, nhưng ngay khi vào thành, những người Đông Man đã tập hợp lại với nhau, đột nhập phủ đệ của Phạm tướng quân và giết chết Phạm tướng quân.

Tình hình ở thành Vị Châu đột ngột vượt khỏi tầm kiểm soát, Tấn vương đành phải ra lệnh tàn sát quân Phạm Gia.

"Vâng!" Tể tướng cúi đầu hỏi: "Bệ hạ còn có yêu cầu gì khác không?"

"Còn!" Tấn vương lạnh lùng nói: “Gửi tin cho Đông Man, nói với vua Đông Man rằng nếu bọn họ muốn hợp tác, sau khi chiếm được thành Du Quan nhất định phải là của trẫm!

Thứ hai, trẫm đã che chở cho tàn quân của quân Đông Man, tiêu hao rất nhiều lương thực và thức ăn gia súc. Sau khi chiến tranh kết thúc, Đông Man phải gửi cho trẫm năm trăm ngàn con ngựa chiến và một trăm ngàn trâu, bò, dê coi như quà cảm ơn!

Thứ ba, trẫm nhớ ngày xưa tiên hoàng Đông Man có một người em. Tuy tuổi tác hơi lớn và thô bỉ nhưng trẫm không ngại. Có thể miễn cưỡng chấp nhận cô ta tới làm thị nữ làm ấm chân cho trẫm!

Thứ tư, hãy để vua Đông Man chuẩn bị... một trăm ngàn con trâu bò dê coi như của hồi môn!"

Vua Đông Man đưa ra bốn điều kiện, Tấn vương cũng đưa ra bốn điều kiện.

Mỗi cái đều nhắm vào các điều kiện do vua Đông Man đã đặt ra.

Vua Đông Man muốn cưới mẹ ông ta, ông ta lại yêu cầu cưới cô cô của vua Đông Man để làm chú hắn.

Nếu vua Đông Man muốn thành trì của đất Tấn làm của hồi môn thì Tấn vương lại yêu cầu dê bò làm của hồi môn.

Có thể coi là lấy gậy ông đập lưng ông.

Nghe xong, tể tướng mỉm cười gật đầu: "Lão thần sẽ đi sắp xếp công việc đàm phán."

Advertisement
';
Advertisement