Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Hành lang tầng hai, chủ nhà trọ xách theo cái ghế đứng trước cửa cầu thang, sứ giả Đông Man đang đứng trong cửa.

Giữa hai người là hai cao thủ mặc trang phục màu đen.

“Ta lặp lại lần nữa, cút nhanh. Đừng ép ta phải ra tay!”

Một gã cao to chặn sứ giả kia, lặp lại lời này.

“Hahaha...”

Ông chủ nhà trọ tay phải cầm ghế dài, tay trái chỉ vào gã cao to trước mặt, cười như điên như dại.

Cười xong một trận, ông chủ đột nhiên hét lên một tiếng giận dữ, vung thẳng cái ghế vào sứ giả Đông Man.

Một gã cao thủ trong đó chỉ đưa tay ra đã bắt được cái ghế kia, gã còn lại tiến lên trước phía bước, đá thẳng một cú vào ngực ông chủ nhà trọ.

Ông chủ bị ngã đập vào lan can rơi thẳng xuống dưới lầu.

Cũng may gã kia không ra tay quá tàn độc, tầng hai cũng không cao, ông chủ may không ngã chết, chỉ bị gãy một chân.

Tể tướng lùi về phía sau liếc nhìn, mấy tên nha dịch hiểu ý vội tiến lên trước, kéo ông chủ nhà trọ đi.

Bị kéo một mạch đến tận cửa, ông chủ nhà trọ vẫn vừa khóc vừa cười điên cuồng.

Tể tướng quay đầu nhìn lên trên lầu, nhíu mày nói: “Giết người ngay trước mặt ta, không phù hợp đâu nhỉ?”

“Vậy ngươi bắt ta đi!” Sứ giả Đông Man vuốt vuốt tay, mặt đầy khiêu khích.

“Ta....” Tể tướng rất muốn chửi hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn được.

Mặc dù qua lời chỉ điểm của ông ta, Tấn vương đã có đủ sự tự tin đàm phán với sứ giả Đông Man, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Đây cũng là lý do mà sứ giả Đông Man dám hành hung mà chẳng kiêng nể gì.

Bởi vì hắn biết, Tấn vương không dám làm gì hắn.

“Ta biết ngươi tới làm gì, nhưng ta đã nói rồi, muốn đàm phán, thì bảo hoàng đế của các ngươi tự mình đến đây!”

Sứ giả Đông Man nhìn tể tướng chằm chằm nói: “Ngươi không đủ tư cách!”

“Bệ hạ bận trăm công nghìn việc, không có thời gian gặp ngươi!” Tể tướng lắc đầu.

“Không sao, ta có thể chờ.” Sứ giả Đông Man cười khẩy: “Dù sao cũng không phải phi thuyền đang rải báo trên địa bàn của bọn ta, ta không gấp.”

“Chúng ta cũng không gấp, cùng lắm để bệ hạ đi một chuyến nữa đến Kim Xuyên, tìm Vũ Dương công chúa một phen.” Tế tướng nói: “Vì sự yên bình của vùng lãnh thổ phía Bắc, ta tin Vũ Dương công chúa chắc chắn sẽ đồng ý gọi phi thuyền về.”

Nói xong, Tể tướng làm ra dáng vẻ sao cũng được, dẫn người đi: “Ngoài ra ta khuyên ngươi một câu, dạo này có nhiều tên trộm mai phục ở gần đây lắm. Tốt nhất ngươi nên yên tĩnh một chút, nếu không ta không dám bảo đảm bảo đảm an toàn cho ngươi đâu!”

Sứ giả Đông Man nghe vậy không khỏi nhíu mày, nắm vào lan can từ tầng hai nhảy xuống.

Lúc trước binh phủ tới quán trọ bắt trộm, hắn chỉ tưởng rằng là trò hề mà thôi, nhưng hôm nay đi một vòng lớn quanh thành tìm nhà trọ, hắn mới biết được hóa ra có trộm đến thật.

Nghe nói kỹ năng của đám trộm này lợi hại, hơn nữa bọn chúng ghét ác như thù, khoảng thời gian gần đây có mấy nhà quyền thế hay làm ác đã bị giết sạch.

Mấy nhà quyền thế trong thị trấn dạo này đều bị dọa sợ không dám ra khỏi cửa.

Nhưng dân chúng ở đây lại cực kỳ yêu quý những tên trộm này, bởi vì đám trộm khi ra tay thường mặc nguyên một cây đen, nên dân chúng thầm gọi họ với cái tên “Hiệp sĩ áo đen.”

Nếu để hiệp sĩ áo đen biết chuyện sứ giả Đông Man đã làm hôm nay ở nhà trọ, chắc chắn sẽ không để yên cho hắn.

Bọn tể tướng còn kiêng dè thế lực của Đông Man, nhưng hiệp sĩ áo đen thì không.

Sứ giả Đông Man không phải một người sợ chết, nếu không lúc trước hắn đã không khiêu khích Tấn vương và tể tướng nhiều lần.

Nhưng hắn không muốn chết trong tay một hiệp khách giang hồ.

Hơn nữa lời tể tướng vừa nói, hắn cũng đã nghe hiểu.


Vì sao lúc trước hắn lại sai quân thủ lĩnh xúi dục Tấn vương tấn công thành Vị Châu? Không phải vì sợ Tấn vương và Kim Phi kết hợp với nhau sau?
Advertisement
';
Advertisement