"Thiếu hiểu biết quá đi, đây không phải chim ưng bình thường, cái này gọi là Hải Đông Thanh, là loại chim ưng lợi hại nhất, nghe nói có thể bắt được cả chó sói!"
"Lợi hại thế à?"
"Đúng, nghe nói đồ chơi này rất có giá trị trên Thảo Nguyên, rất nhiều quý tộc Đông Man đều dựa vào việc sở hữu một con Hải Đông Thanh để lấy làm kiêu ngạo."
"Nếu như bắt được hai con này, chúng ta có phải phát tài rồi không?"
"Ngươi mơ mộng ít thôi, Hải Đông Thanh bay còn nhanh hơn so với gió, phi thuyền của chúng ta căn bản không thể đuổi kịp! Hơn nữa đồ chơi này phổ biến trên Thảo Nguyên, nhưng rất hiếm thấy ở Trung Nguyên."
"Vậy sao chúng nó bay đến đây được vậy?"
"Sao ta biết, có thể là bay qua đây chơi, dù sao đồ chơi này một ngày bay mấy nghìn dặm cũng rất dễ dàng."
Mãi đến lúc này, nhân viên hộ tống trên phi thuyền vẫn không quá để tâm, ngược lại còn hào hứng thảo luận.
Chỉ có Lão Ưng khẽ nhíu mày, giơ kính viễn vọng trong tay lên.
Chưa đợi anh ta nhìn thấy rõ ràng hình ảnh trong kính viễn vọng, hai con Hải Đông Thanh này lại đột nhiên bay lên cao, bay vào bên trong tầng mây.
Lão Ưng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang định bảo nhân viên hộ tống thay đổi phương hướng, đột nhiên nhìn thấy một con Hải Đông Thanh bay từ giữa tầng mây xuống, lao vào phi thuyền phía trước phi thuyền của Lão Ưng.
Lúc cách phi thuyền còn hơn mười mét, Lão Ưng nhìn thấy Hải Đông Thanh vươn móng vuốt ra.
Xé toạc!
Móng vuốt đen sì như một thanh đao thép quét qua phía trên phi thuyền, để lại một lỗ thủng thật lớn dài hơn hai mét!
Vèo!
Không khí lưu trữ bên trong phi thuyền nhanh chóng bị rò rỉ, túi cầu của phi thuyền dùng mắt thường cũng có thể thấy được nó nhanh chóng bị xẹp xuống.
Sở dĩ phi thuyền có thể bay trên không trung, là dựa vào sức nổi của không khí nhẹ ở bên trong túi cầu.
Bây giờ túi cầu bị vỡ, phi thuyền này nhanh chóng bắt đầu rơi xuống.
Nhóm nhân viên hộ tống ngay cả thời gian tự cứu mình cũng không có, giỏ treo rơi xuống trong núi một cách nặng nề, vỡ ra từng mảnh!
Không để Lão Ưng kịp bình tĩnh lại, một con Hải Đông Thanh khác cũng bay từ giữa tầng mây xuống.
Roạt!
Túi cầu của con thuyền phía sau cũng bị cắt ra một lỗ!
“Quân địch tập kích!”
Lão Ưng giận giữ hét lên, đồng thời đỡ cung nỏ hạng nặng bên cạnh cái giỏ lên, muốn bắn Hải Đông Thanh.
Thật ra không cần Lão Ưng nhắc nhở, lúc này những nhân viên hộ tống khác cũng đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra, tất cả tay hỏa lực trên các phi thuyền đều nhanh chóng đỡ cung nỏ hạng nặng lên.
Những nhân viên hộ tống khác cũng giơ nỏ tay ở bên hông lên.
Nhưng Hải Đông Thanh thật sự quá linh hoạt, sau khi cào rách túi cầu của phi thuyền, hai con Hải Đông Thanh đồng thời tăng tốc, lại bay vào bên trong tầng mây, căn bản không để cho nhóm nhân viên hộ tống có cơ hội phản kích.
Ngay lúc Lão Ưng chuẩn bị phái người xuống dưới nhìn xem, Hải Đông Thanh lại bay từ trong tầng mây vọt xuống dưới.
Lúc này nhóm lão Ưng đã có chuẩn bị, rối rít điều chỉnh phương hướng của cung nỏ hạng nặng.
Thế nhưng lúc này bọn họ mới phát hiện túi cầu trên đỉnh đầu phi thuyền quá lớn, bọn họ xuống dưới công kích thì không có vấn đề gì, nhưng lúc muốn tiến công trên bầu trời, túi cầu lớn liền rất vướng víu, căn bản không có cách nào bắn được.
Roạt! Roạt!
Lại có hai chiếc phi thuyền bị rơi xuống!
"Sao lại như vậy?" Không ít nhân viên hộ tống đều choáng váng.
Lão Ưng hồi phục tinh thần lại trước, kéo giọng hét lên: "Mau! Hạ xuống! Hạ xuống!"
Nhưng âm thanh của máy hơi nước quá lớn, những nhân viên hộ tống trên cách phi thuyền khác căn bản không nghe được tiếng hét của anh ta.
Nhưng những nhân viên hộ tống khác thấy phi thuyền của Lão Ưng bắt đầu hạ xuống, cũng ý thức được, đều nhao nhao bắt chước theo.