Mặc dù không thể giết được nhiều người, nhưng nó đã là mối đe dọa cực lớn với quân lực địch, có thể làm tan rã ý chí chiến đấu của kẻ thù.
Sau đó nhân viên hộ tống ở trên phi thuyền sẽ yêu cầu đầu hàng, rồi đi vào trong thành rãi đơn tuyên truyền chính sách đánh cường hào chia ruộng đất.
Điều này không chỉ thể hiện sức mạnh quân sự, mà còn giúp nhanh chóng giành được sự ủng hộ của người dân địa phương.
Hầu hết các thành trì đều không thể cầm cự được vài ngày đã đầu hàng.
Nhân viên hộ tống chở sẵn bên ngoài thành lập tức vào thành bắt giữ và tổ chức hại binh phủ, kiểm soát thành trì, sắp xếp cho đội Chung Minh vào thành chia đất là được.
Qua một thời gian dài, việc này đã trở thành quy trình tiêu chuẩn khi nhân viên hộ tống tấn công thành.
Nếu không có phi thuyền oanh tạc từ trên không, cho dù nhân viên hộ tống có bắn máy bắn đá hạng nặng cũng khó có thể phá vỡ những bức tường thành cao lớn kiên cố đó được, hơn nữa, trong quá trình tấn công thành sẽ phải hy sinh rất nhiều.
Do đó đội bay vô cùng quan trọng.
Mặc dù hiện tại Kim Phi đã có thể bước đầu sản xuất hàng loạt máy hơi nước, nhưng sản lượng không hề cao, vải chống cháy dùng trong chế tạo phần cầu có yêu cầu rất cao về độ kín gió, sản lượng còn thấp hơn nhiều so với máy hơi nước, nên dù có góp nhặt lâu như thế cũng không tích góp được bao nhiêu phi thuyền.
Vì muốn nhanh chóng đánh hạ đất Tấn, Kim Phi đã chuyển gần như toàn bộ phi thuyền hiện có cho Lão Ưng.
Việc tấn công đất Tần cũng vì vậy mà chậm lại một nhịp.
Nếu đội bay gặp chuyện ở thành Vị Châu, Thiết Ngưu không có cách nào giải thích với Kim Phi.
Nói cách khác, đội bay còn quan trọng hơn cả thành Vị Châu và Thanh Thủy Cốc cộng lại.
Nếu thành Vị Châu và Thanh Thủy Cốc bị mất, họ có thể giành lại, nhưng nếu không có đội bay, các kế hoạch tấn công thành sau này của họ sẽ bị ảnh hưởng.
Sáng hôm sau, đại đội 1 chỉnh tề đi ra khỏi thành, người cưỡi ngựa chạy đầu là phi công Trịnh Viện.
Hai ngày trước, bởi vì anh ta bị đau bụng nên không đi theo đội đến quận Lưu Phương mà ở lại thành Vị Châu nghỉ ngơi, bây giờ anh ta phụ trách dẫn đường cho đại đội 1.
Sau khi đại đội 1 ra khỏi thành đã đi theo lộ trình của đội bay đi về hướng đông, nhanh chóng đi đến biên giới đất Tấn.
Lúc đi ngang qua một ngọn núi nhỏ, đại đội trưởng đại đội 1 cho dừng ngựa lại.
Băng qua ngọn núi trước mặt, sẽ được xem là đi vào lãnh thổ đất Tấn.
Hôm nay vẫn chưa có tin tức gì về đội bay, một khi họ bị tấn công ở đất Tấn, sẽ rất khó tiếp viện trong một thời gian ngắn.
Trước khi đến đây đại đội trưởng đại đội một đã biết đây là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, nhưng anh ta vẫn đến đây.
Bởi vì anh ta biết tầm quan trọng của đội bay.
Quay đầu nhìn về phía thành Vị Châu, đại đội trưởng đại đội 1 thúc vào bụng ngựa, vòng qua chân núi, tiến vào đất Tấn, chạy thẳng đến quận Lưu Phương.
Đất Tấn có rất nhiều núi, không thể cưỡi ngựa quá nhanh.
Mặc dù đại đội 1 đã chọn cách gấp rút lên đường, nhưng vẫn phải chạy suốt ba ngày mới đến được vùng ngoại ô quận Lưu Phương.
Đến chạng vạng rối, sau khi cắm trại xong, đại đội trưởng đại đội 1 triệu tập đại đội phó, trung đội trưởng và phi công dẫn đội đến lều vải họp.
“Mỗi ngày, chúng ta sẽ chia nhau ra hành động ở chỗ này, nếu đội bay bị tập kích, rất có thể đã xảy ra ở đây!”
Phi công phụ trách dẫn đường chỉ vào bản đồ nói.
“Hiện tại chúng ta đang ở đây, nếu mọi chuyện thuận lợi, chúng ta sẽ đến đó vào giờ Tỵ sáng mai, đến lúc đó, hàng số 1 phụ trách dò đường, hàng số 2...”
Đại đội trưởng đại đội 1 đang chỉ vào bản đồ phân chia nhiệm vụ, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu sắc nhọn của mũi tên lệnh.
Mọi người chui ra khỏi lều vải, chợt nhìn thấy ba cụm sáng màu đỏ chói mắt giữa không trung.
“Ba hồi!”
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.