Nhưng vì bồ câu không thấy đường vào ban đêm nên tối qua không thả.
Đại đội phó gật đầu, nhận lấy tờ giấy rồi rời đi.
Một lát sau, hai con bồ câu đưa thư cất cánh bay lên, bay về phía Tây.
Nhưng chúng chưa bay được bao xa, đại đội 1 bọn họ đột nhiên nhìn thấy phía Bắc xuất hiện hai chấm đen đang bay về phía này.
“Không ổn rồi, là Hải Đông Thanh!”
Người nuôi bồ câu chỉ vào hai chấm đen kia, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Tại sao nơi này lại có Hải Đông Thanh?”
“Hải Đông Thanh là cái gì?” Đại đội trưởng hỏi.
“Hải Đông Thanh là một loài đại bàng trên thảo nguyên, cực kỳ hung dữ!”
Người nuôi bồ câu nhanh chóng giải thích nguồn gốc của loài đại bàng Hải Đông Thanh này.
Lúc này Hải Đông Thanh đã tới rất gần, không cần kính viễn vọng cũng có thể thấy chúng.
Mọi người chỉ thấy chúng lao nhanh như chớp về phía bồ câu đưa thư, bồ câu không hề phản kháng nổi, bị Hải Đông Thanh bắt đi.
“Hình như ta hiểu vì sao đội bay không thể trở về rồi!”
Phi công Trịnh Viện đặt kính viễn vọng xuống, thì thào nói.
“Ý ngươi là Hải Đông Thanh tấn công đội bay sao?”
Đại đội trưởng lập tức hiểu ý của Trịnh Viện, quay sang nhìn người nuôi bồ câu: “Móng vuốt của Hải Đông Thanh có thể cào rách vải chống cháy trên phi thuyền không?”
“Ta không biết, nhưng nghe nói móng vuốt của thứ này sắc bén như móng sắt, có thể cào nát bụng sói hoang, thậm chí là xương của sói.” Người nuôi bồ câu trả lời.
“Còn bồ câu đưa thư không?” Đại đội trưởng nghe thấy vậy thì sốt ruột: “Chuyện này quan trọng như vậy, phải nhanh chóng báo cho Thiết Ngưu, để anh ta báo trước cho tiên sinh, chuẩn bị càng sớm càng tốt!”
“Còn hai con, nhưng trên trời còn có Hải Đông Thanh bay lượn thế kia, sợ là bồ câu không bay ra ngoài được.” Người nuôi bồ câu đắng cay đáp.
“Có qua được hay không, phải thử mới biết!” Đại đội trưởng trừng mắt nói.
“Vậy cứ thử xem!”
Người nuôi bồ câu đành phải tìm đại đội phó viết lại bức thư.
Đại đội trưởng cũng không rảnh rỗi, nhân lúc này đi tìm người bắn cung giỏi nhất, hỏi: “Ngươi có thể bắn trúng hai con kia bằng cung nỏ hạng nặng không?”
“Không thể, chúng nó quá xa, lại còn bay rất linh hoạt.” Nhân viên hộ tống kia lắc đầu.
“Vậy thì lợi dụng lúc chúng nó đang tấn công bồ câu đưa thư mà bắn!” Đại đội trưởng nói xong thì cởi nỏ bên hông ra.
Những nhân viên hộ tống khác cũng làm theo.
Người nuôi bồ câu buộc chặt tờ giấy lại, rồi thả hai con bồ câu đưa thư cuối cùng ra.
Ngay sau đó, Hải Đông Thanh phát hiện ra bồ câu đưa thư, giương cánh bay tới.
Nhưng nhìn thấy nhân viên hộ tống ở phía dưới, chúng lại nhanh chóng đổi hướng, bay xung quanh.
Đợi đến khi bồ câu đưa thư bay ra xa, Hải Đông Thanh mới đuổi theo.
Hai con chim bồ câu cuối cùng còn sót lại cứ thế mà biến mất.
“Chết tiệt!” Đại đội trưởng tức giận, đá một phát thật mạnh vào hòn đá bên cạnh: “Bây giờ chúng ta chỉ còn cách phá vòng vây thôi!
Nói xong, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhân viên hộ tống ít thương tích nhất trong đội: “Liên Tử, ngươi bị thương nhẹ nhất, lát nữa bọn ta sẽ yểm hộ ngươi ra ngoài! Một khi đã ra ngoài kia, đừng quan tâm tới cái gì cả, nhất định phải đưa tin tức con Hải Đông Thanh kia về, hiểu chưa?”
Liên Tử biết giờ không phải là lúc để nhường nhịn nhau, anh ta gật đầu thật mạnh: “Đại đội trưởng yên tâm, dù có phải liều mạng, ta cũng sẽ đưa tin về!”
Đại đội trưởng vỗ vai Liên Tử, rồi rút hắc đao ra.
“Các huynh đệ, theo ta xông lên!”