Mặc dù Tiểu Ngọc không biết vì sao Cửu công chúa muốn xem những tin tình báo tương tự, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn chạy ra ngoài, phái người đến phòng nuôi chim xác nhận.
Trợ lý của Tiểu Ngọc hành động rất nhanh, mười phút sau đã mang theo vài tờ giấy khác quay lại.
Không chỉ có như vậy, cô ấy còn bảo người nuôi chim mang theo vài con chim bồ câu đưa thư đến.
Cửu công chúa trải mấy tờ giấy lên bàn, cau mày nói: "Không đúng! Phu quân, chàng xem đi, những con dấu này đều là của Sở Liên Phong, không có cái nào của Thiết Ngưu cả!"
Kim Phi nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
Y hiểu ý của Cửu công chúa.
Chuyện này thực sự không đúng lắm!
Cho dù Thiết Ngưu bảo Thanh Thủy Cốc hỗ trợ truyền tin, anh ta cũng nhất định sẽ tự truyền tin, hơn nữa sẽ không truyền ít hơn Thanh Thủy Cốc.
Thành Vị Châu cực kì gần Thanh Thủy Cốc, bồ câu đưa thư của Thanh Thủy Cốc cũng bay về rồi, sao chưa con nào của thành Vị Châu quay lại?
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Kim Phi, chính là ở bên ngoài thành Vị Châu có người chuyên bắt bồ câu đưa thư, ngăn cản Thiết Ngưu truyền tin cho Kim Phi.
Nhưng cũng không đúng, bồ câu đưa thư lúc về tổ không hề ở cùng nhau, một khi đã thả bay, có con bay bên này, có con bay bên kia, bên ngoài thành Vị Châu rộng như vậy, phải phái bao nhiêu người mới có thể phong tỏa hết các hướng?
Nếu quả đúng như vậy, Thiết Ngưu không thể nào không phát hiện được!
Hơn nữa một khi bồ câu đưa thư bay lên không trung, không hề bay thấp, cung tên của thợ săn rất khó làm chúng bị thương, muốn bắt được cũng cực kì khó.
"Rốt cuộc là thứ gì, có thể khiến bồ câu đưa thư của thành Vị Châu không con nào về được?" Cửu công chúa cau mày hỏi.
"Ta cũng không biết, " Kim Phi lắc đầu: "Trong thư không phải đã nói rồi sao, Thiết Ngưu còn phái phi thuyền và kỵ binh cùng đi truyền tin, chờ bọn họ trở lại, chúng ta hỏi thật kỹ là có thể biết rồi."
"Vậy thì chờ thêm vậy." Cửu công chúa bất lực gật đầu.
Trên đường từ thành Vị Châu trở về Kim Xuyên phần lớn là cánh đồng hoang vu, cực kì thích hợp cho kỵ binh chạy.
Dựa theo tình hình thường ngày mà ước tính, nhiều nhất ba ngày sau khi chim bồ câu trở lại, kỵ binh và phi thuyền mà Thiết Ngưu phái về cũng nên trở lại rồi.
Nếu như bọn họ đi một cách vội vã, có thể hai ngày là đã trở lại.
Nhưng nhóm Kim Phi và Cửu công chúa đợi ba ngày, phi thuyền và kỵ binh vẫn chưa đến, thay vào đó lại thấy Đường Tiểu Bắc đầy vẻ mệt nhọc mà chạy đến.
"Tướng công, phía người Đảng Hạng đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đường Tiểu Bắc vừa thấy Kim Phi vội hỏi: "Sao đột nhiên bọn họ không cho phép người của chúng ta đi qua biên giới? Còn giam hàng hóa của chúng ta ở thành Thiết Phong!"
Từ sau khi Thiết Ngưu đánh tới vương thành Đảng Hạng, ép Hoàng đế Đảng Hạng đáp ứng bốn điều kiện Kim Phi đề ra, thương hội Kim Xuyên vẫn đang khai thác thị trường Đảng Hạng.
Trước mắt mặc dù vẫn chưa làm được như ở Xuyên Thục, nhưng ở mỗi trấn cũng đã có mạng lưới của hợp tác xã mua bán, rất nhiều thành lớn ở biên giới Đảng Hạng đều có mạng lưới của thương hội Kim Xuyên.
Mới đầu Hoàng đế Đảng Hạng cho rằng Kim Phi định lợi dụng thương hội Kim Xuyên để thâm nhập vào Đảng Hạng, sau đó mới phát hiện, thương hội Kim Xuyên thật sự tới để làm ăn.
Bọn họ vận chuyển nhiều muối ăn vải vóc cùng với những đồ dùng hàng ngày khác từ Xuyên Thục, dân du mục chỉ cần dùng thịt dê thịt bò khô, với da trâu da dê là có thể đổi được.
Hơn nữa giá tiền cũng không quá cao.
Ví dụ những thứ như muối tinh, trước kia ở Đảng Hạng tuyệt đối có thể bán với giá mười lượng bạc một cân, hơn nữa cung còn không đủ cầu, nhưng thương hội Kim Xuyên chỉ bán một trăm văn tiền một cân, còn không có giới hạn.
Trước kia không có muối ăn, dân du mục chỉ có thể chế biến thịt dê thịt bò khô vào mùa thu mùa đông, nếu chế biến vào mùa xuân mùa hạ, rất có thể thịt còn chưa kịp khô đã bị thối rồi.
Có đủ lượng muối ăn cần thiết, trừ đoạn thời gian nóng bức nhất mùa hè ra, vào những mùa khác dân du mục cũng có thể ướp thịt khô, hơn nữa thịt khô còn được tăng thêm lượng muối, ăn ngon hơn thịt khô không có muối nhiều, cũng bảo quản được lâu hơn.