Kim Phi là người thiết kế chế tạo ra phi thuyền nên y làm sao không biết rõ nhược điểm của nó.
Tuy phi thuyền có khả năng vận tải rất lớn, cũng tiết kiệm năng lượng nhưng kích thước quá lớn, tốc độ quá chậm và vỏ quá mỏng, đối diện với phương tiện bay khác thì chẳng khác nào là bia ngắm di động.
Nhưng đã ở thế giới này được hai năm nên Kim Phi cũng hiểu rõ trình độ kỹ thuật của thế giới này.
Với trình độ công nghệ hiện nay của thời đại này, muốn làm một phương tiện bay khác thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Dù Ngụy Lão Tam biết cách chế tạo khinh khí cầu, nhưng khinh khí cầu lại không thể tự động di chuyển được, khi đối mặt với phi thuyền thì chỉ có chịu chết.
Chính vì hiểu được điều này mà Kim Phi mới có tự tin điên cuồng mở rộng lãnh thổ của mình.
Bởi vì trong trường hợp này, bay là bất khả chiến bại!
Nhưng y đã xem nhẹ những con vật!
Dù không biết nhiều về chim ưng nhưng Kim Phi đã từng nhìn thấy thế giới động vật và cũng từng nghe đến cái tên Hải Đông Thanh.
Đó là loài chim ăn thịt trong số các loài chim săn mồi, là vua trên bầu trời, nó hoạt động chủ yếu ở phía đông bắc Đại Khang, cũng là khu vực phía đông của thế giới này.
Người ta kể rằng khi một con Hải Đông Thanh trưởng thành, móng vuốt của nó giống như những chiếc móc thép, chỉ với một móng vuốt của nó là đã có thể mổ bụng sói, thậm chí có thể bẻ gãy xương của một con sói hoang.
Thân phi thuyền đều làm bằng vải, nên không thể nào ngăn được móng vuốt sắc nhọn của Hải Đông Thanh.
Hơn nữa, đường bay của Hải Đông Thanh vô cùng linh hoạt, nên một khi chiếc phi thuyền khổng lồ cồng kềnh bị nhắm vào thì không thể nào thoát được.
Một con Hải Đông Thanh được huấn luyện bài bản là cũng đủ để chiến đấu với cả một đội bay.
Nghĩ đến đây, Kim Phi cuối cùng cũng hiểu tại sao lại mất liên lạc với đội bay ở thành Vị Châu, cuối cùng y cũng hiểu tại sao mình không thể nhận được bồ câu đưa thư của Thiết Ngưu.
Đối phương chỉ cần thả một con Hải Đông Thanh xuống phía nam thành Vị Châu, thì cho dù có bao nhiêu chim bồ câu đưa thư cũng không thể bay được.
Có lẽ kẻ địch không ngờ rằng Thiết Ngưu cũng cho Thanh Thủy Cốc thả bồ câu thư, nên Tiểu Ngọc mới may mắn nhận được tin của Thanh Thủy Cốc.
Nhìn thấy Chu Cẩm cầm cưa đi vào, Kim Phi thoáng quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Cửu ca, rồi y thở dài, cau mày rời khỏi phòng cấp cứu.
Với điều kiện hiện tại của phòng y tế, việc thực hiện phẫu thuật cắt chi là vô cùng khó khăn, rất có khả năng Hứa Cửu ca sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Nhưng đây đã là phòng phẫu thuật tiên tiến nhất ở thời đại này, Chu Cẩm và Ngụy Vô Nhai cũng là những lang trung phẫu thuật giỏi nhất ở Đại Khang.
Nếu ở đây cũng không cứu được Hứa Cửu ca thì những nơi khác lại càng không thể.
“Hy vọng Cửu ca có thể qua được quỷ môn quan!”
Kim Phi thầm cầu nguyện cho Hứa Cửu ca một tiếng, rồi y bước ra khỏi phòng cấp cứu.
“Cửu ca thế nào rồi?” Tiểu Ngọc lo lắng vội hỏi.
Hứa Cửu ca cũng là người làng Tây Hà, lớn hơn Kim Phi mấy tuổi, coi như cũng có quan hệ họ hàng với Trương Lương, cũng thân thiết với Thiết Ngưu, và thường xuyên đến nhà Tiểu Ngọc tìm Lưu Thiết đi săn.
Chỉ tiếc là Hứa Cửu ca thật sự quá ngốc, tham gia nhiều lớp xóa mù chữ rồi mà tên mình cũng không biết viết thế nào, vả lại làm việc gì cũng không suy nghĩ, người ta bảo làm cái gì thì cứ làm cái đó, không nói gì thì sẽ không đụng vào, Lưu Thiết muốn đề bạt cho anh ta cũng không đề bạt nổi.
Vốn dĩ Lưu Thiết muốn để anh ta bên cạnh mình, nhưng Trương Lương biết hai người họ thân thiết, lo lắng hai người sẽ thành bè phái nên đã lợi dụng lúc tổ chức lại đội hộ tống là đã điều Hứa Cửu Ca làm cận vệ của Thiết Ngưu.
Thành thật mà nói, Hứa Cửu ca cũng coi như đã lớn lên cùng Kim Phi.
Kim Phi lại thở dài một tiếng nói: "Ngụy tiên sinh và Tiểu Cẩm đang chuẩn bị phẫu thuật, hy vọng anh ta có thể chịu được."
“Vậy anh ta nói gì?” Cửu công chúa hỏi tiếp.
“Nói,” Kim Phi gật đầu: “Cửu ca nói kẻ địch là Hải Đông Thanh!”