Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Mặc dù cô ấy biết nếu Kim Phi làm như thế, chi phí quân sự nhất định sẽ tăng lên gấp bội, nhưng cô ấy không phản đối.

Từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập đến nay, Kim Phi luôn chọn thực hiện chế độ trả lương cao.

Vừa cho nhân viên hộ tống lương bổng cao, vừa đưa ra các hình phạt vô cùng nghiêm khắc với các vấn đề tham ô trong đội ngũ nhân viên hộ tống.

Tham ô ít sẽ bị đuổi ra khỏi đội ngũ nhân viên hộ tống, tịch thu tài sản tham ô và không bao giờ tuyển dụng lại.

Tham ô nhiều, không chỉ bị tịch thu tài sản tham ô mà còn phải dựa vào số lượng cụ thể đã tham ô mà thực hiện lao động công ích.

Nếu tham ô số lượng quá lớn, sẽ lập tức chém đầu và tịch thu tài sản gia đình.

Làm như thế không chỉ nâng cao đáng kể lòng trung thành của nhân viên hộ tống, mà còn có thể đảm bảo tính chính trực của đội ngũ nhân viên hộ tống ở mức cao nhất.

Khoảng thời gian gần đây, nhân viên hộ tống điên cuồng đánh cường hào chia đất, đi đến đâu cũng sẽ thu một số tiền lớn từ trong tay bọn thế gia vọng tộc quyền quý.

Nếu là bọn lính ẻo lả trước đây của Đại Khang chắc chắn sẽ xảy ra hiện tượng tham ô vô cùng nghiêm trọng, nhưng trong đội ngũ nhân viên hộ tống lại rất ít khi xảy ra hiện tượng tham ô.

Bởi vì các nhân viên hộ tống đều rất quý trọng công việc hiện tại, cũng rất hài lòng với mức thu nhập hiện tại, nên họ không sẵn sàng mạo hiểm tương lai của mình chỉ vì một chút lợi ích nhỏ nhoi.

Hơn nữa, Kim Phi cũng đã quy định phải có ít nhất ba nhân viên hộ tống một tổ khi đi ra ngoài hành động.

Như thế không chỉ đảm bảo được sự an toàn của nhân viên hộ tống, mà còn có thể để các nhân viên hộ tống giám sát lẫn nhau.

Đôi khi lòng người không thể cưỡng lại sự cám dỗ khi con người chỉ thay đổi một suy nghĩ, nếu chỉ có một nhân viên hộ tống đi lục soát một ngôi nhà, sẽ khó mà không bị cám dỗ khi đối mặt với số vàng bạc mà chủ nhà để lại.

Nhưng nếu một nhóm nhân viên hộ tống cùng nhau hành động, cho dù một số nhân viên hộ tống hành động cẩn thận thì khi những người khác cũng đang có mặt, họ sẽ ngăn chặn ý định đó.

Kim Phi biết chắc chắn sẽ có nhân viên hộ tống giấu nhẹm vàng bạc trong quá trình tịch thu tài sản, nhưng y không có cách nào tốt hơn, dù sao bên cạnh Giêsu còn có một Juda, Kim Phi cũng không hy vọng tất cả nhân viên hộ tống đều nghe theo mình.

Nếu như không bị phát hiện, không tìm được bằng chứng thì xem như không biết.

Nhưng một khi bị bắt, Trương Lương sẽ lập tức xử lý mà không cần Kim Phi nói đến.

Chính vì chế độ này, mặc dù chi tiêu quân sự cho nhân viên hộ tống rất lớn, nhưng cũng thu được nhiều chiến lợi phẩm từ khắp nơi hơn, hoàn toàn có thể lấy chiến nuôi chiến.

Đa phần các địa chủ cường hào đều có thể lấy đi một phần vàng bạc bỏ chạy, nhưng lương thực thì không thể mang theo được.

Có vài địa chủ vì muốn trút giận, trước khi bỏ chạy sẽ đốt trụi kho lương. Nếu gặp phải địa chủ như thế, nhân viên hộ tống sẽ tiến hành đuổi giết, một khi đuổi kịp, địa chủ phóng hỏa chắc chắn phải chết.

Thời gian trôi qua, số địa chủ dám phóng hỏa đốt lương thực ngày càng ít, lương thực họ vơ vét từ người dân đều rơi vào tay nhân viên hộ tống.

Thiết Thế Hâm đã ước tính, duy chỉ các báo cáo trữ lượng lương thực ở Xuyên Thục và đất Tấn, đã đủ để nuôi sống người dân trong hai năm rưỡi.

Kim Phi còn vì thế mà cố ý viết bài thơ Chuột nhắt để châm biếm các địa chủ và thế gia vọng tộc.

Việc cần hỏi đã hỏi xong, Trần Văn Viễn cúi người chào Kim Phi và Cửu công chúa: “Tiên sinh, bệ hạ, giờ ta sẽ quay về viết bản thảo, đến khi bản mẫu của báo làm xong, ta sẽ đưa đến cho bệ hạ và tiên sinh xem thử.”

“Đi đi!” Kim Phi gật đầu.

Bình thường Trần Văn Viễn hơi cà lơ phất phơ, nhưng khi có chính sự vẫn vô cùng đáng tin.

Hai giờ sau đó, một mẫu báo viết tay được chuyển đến tay Kim Phi.

Ở trang bìa đầu tiên có viết một tiêu đề nổi bật Không có nước tức là không có nhà!

Huyện Thanh Sơn là một huyện có khoảng cách gần Kim Xuyên nhất, ngoại trừ Kim Xuyên, nó cũng là huyện nhận được báo giấy sớm nhất.

Bởi vì chặng đường đến làng Tây Hà và đến quận Kim Xuyên xấp xỉ bằng nhau, lại nằm giữa Quảng Nguyên với làng Tây Hà, lúc tất cả người buôn bán đi ngang qua huyện Thanh Sơn đều sẽ nghỉ ngơi một lúc.

Advertisement
';
Advertisement