Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)


Tiếng hét thảm thiết kéo dài liên tục từ xế chiều đến đêm khuya mới dần dần dừng lại.

Ban đêm trên đồng cỏ thực sự quá lạnh, nhóm nhân viên hộ tống mặc áo dày nấp ở phía sau tường thành cũng lạnh cóng đến mức môi tím bầm, huống chi người bị thương nằm ở trên cỏ chứ?

Đến hơn nửa đêm, nhân viên hộ tống tuần đêm nằm trên tường thành nhìn xuống dưới, toàn bộ xác chết trên đất đều đã biến thành khối băng, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng.

Nhưng vua Đông Man vẫn không chịu từ bỏ, vào lúc rạng sáng lại phát động đợt tấn công mãnh liệt hơn.

Lúc này ánh trăng đã xuống, mặt trời còn chưa lên, là thời điểm tối tăm nhất trong một ngày.

Vua Đông Man cho người dùng vải bông bọc vó ngựa lại, và bí mật tiếp cận thành Du Quan.

Thật may là Lưu Thiết đã sớm đề phòng từ trước, sau khi ánh trăng vừa xuống, cứ cách mấy phút sẽ sắp xếp người đứng trên tường thành, chọn ngẫu nhiên một vị trí để ném một quả bom chớp sáng xuống.

Với khoảng cách hơn trăm trượng, bom chớp sáng đã không thể làm mù mắt người khác nữa, nhưng nhân viên hộ tống vẫn có thể nhân lúc bom chớp sáng nổ, thấy rõ xung quanh trong nháy mắt.

Thế nên khi kỵ binh Đông Man mò tới cách thành Du Quan trăm trượng đã bị nhân viên hộ tống phát hiện.

Nhân viên hộ tống lập tức khởi động máy bắn đá tiến hành tấn công!

Nhưng trời quá tối, máy bắn đá chỉ có thể bắn bừa, tỷ lệ trúng mục tiêu còn thấp hơn ban ngày.

Mà khoảng cách trăm trượng lại quá gần, máy bắn đá chỉ kịp bắn một lượt, hàng nghìn binh lính Đông Man đã lao tới bên dưới tường thành.

Trận chiến công thành đợt thứ ba bùng nổ ngay sau đó.

Vua Đông Man kỳ vọng rất nhiều vào đợt đánh lén ban đêm này, tập trung nhiều nhân lực hơn cả hai lần trước cộng lại, cuộc tấn công cũng mãnh liệt hơn.

Lúc Lưu Thiết chạy tới trên tường thành, đúng lúc thấy một quả bom chớp sáng nổ trên không trung.

Trong nháy mắt khi bom chớp sáng nổ, Lưu Thiết thấy dưới tường thành khắp nơi đều dày đặc bóng người, liếc qua không nhìn thấy được biên giới!

Điều chết người nhất là vua Đông Man không chỉ phái ra một lượng lớn binh lính, còn phái ra nhiều xe công thành cỡ lớn.

Cái gọi là xe công thành cũng tương tự như xe chở máy bay mà đời trước Kim Phi từng thấy ở sân bay.

Bên dưới là hai hàng bánh xe khổng lồ, chở một chiếc thang cũng khổng lồ không kém.

Để đề phòng xe công thành bị vò dầu hỏa thiêu cháy, người Đông Man đã bọc một lớp sắt chống cháy bên ngoài thang.

Hàng trăm binh lính Đông Man nấp ở bên dưới thang, nhanh chóng đẩy xe công thành đến gần thành Du Quan.

Vua Đông Man vô cùng xảo quyệt, cố ý đặt xe công thành ở một góc khuất, lúc nhân viên hộ tống phát hiện ra thì xe công thành chỉ còn cách tường thành chưa tới hai mươi trượng.

"Mau, nổ banh nó cho ta!"

Lưu Thiết chạy tới trên tường thành, hét lên với nhân viên hộ tống canh gác tường thành.

Xe công thành có chiều rộng khoảng ba trượng, nếu để cho nó dựa vào đến trên tường thành, vô số Đông Man binh lính liền có thể liên tục không ngừng xông lên tường thành.

Đến lúc đó nhân viên hộ tống sẽ hoàn toàn mất đi ưu thế về địa hình, sẽ bị đám người Đông Man đông nghẹt làm cho chết chìm!

Dưới sự chỉ huy của Lưu Thiết, nhóm nhân viên hộ tống ném lựu đạn liên tiếp vào xe công thành như thể làm lựu đạn không tốn tiền vậy!

Nhưng trước khi chế tạo xe công thành vua Đông Man cũng biết nhân viên hộ tống có lựu đạn, sao có thể không chuẩn bị trước chứ?

Gỗ sử dụng để chế tạo xe công thành đều là loại gỗ trăm năm được lấy trong rừng nguyên sinh, mỗi một khúc gỗ ít nhất cũng to bằng vòng eo, lựu đạn căn bản không nổ nổi.

Hơn nữa ở mỗi điểm chịu lực mấu chốt, đều có thêm một khúc gỗ.

Advertisement
';
Advertisement