Nếu như đến cửa ải đầu tiên cũng không qua được vậy thì giữ lại còn có ích gì.

Khẩu hiệu “một hai một” là để tập cho các cựu binh quen với việc hợp tác đồng đội, từ đó gia tăng sự gắn kết.

Hô một thì là chân bên trái, hô hai thì là chân bên phải.

Lúc bắt đầu còn có một số cựu binh không quen, bước chân còn loạn, nhưng sau khi chạy được một km, nhịp độ bước chân của các cựu binh đã dần trở nên có trình tự.

Việc khiến Kim Phi tán thưởng là các cựu binh đều là những người từng chịu cực khổ nhưng ngày đầu tiên chạy 5 km ai nấy cũng đều kiên trì.

Kiếp trước Kim Phi đã tham gia dự án quân sự không chỉ một lần, rất quen thuộc với quân nhân, rút kinh nghiệm phương pháp huấn luyện của quân đội trước đây, xây dựng kế hoạch huấn luyện khoa học mới.

Ăn sáng xong, Trương Lương dắt các cựu binh ra sau núi, tiến hành đợt huấn luyện tiếp theo của kế hoạch.

Chung Ngũ và cận vệ không đi, ở lại tiểu viện đợi Kim Phi, mỗi người đều đeo một con dao đen ở thắt lưng.

“Tiên sinh, người tới đủ rồi, ta cũng nên quay về phục lệnh Hầu gia rồi”.

Chung Ngũ hỏi: “Tiên sinh còn gì dặn dò không?”

“Không”, Kim Phi vỗ vai Chung Ngũ nói: “Trên chiến trường đao không có mắt, quay về nói một tiếng với Hầu gia, ở lại rừng xanh, không lo thiếu củi, tất cả mọi chuyện đều phải đặt an toàn lên hàng đầu”.

Sau sự việc thành Vị Châu, Kim Phi đã hoàn toàn thất vọng về quân đội của Đại Khang.

Dưới sự chỉ huy thối nát của những tướng lĩnh vô lại, đa phần binh lính Đại Khang đã mất đi tinh thần chiến đấu mà đáng lẽ họ phải có.

Một khi thế sự không hay, từ tướng lĩnh đến binh lính, người nào người nấy chạy nhanh hơn người kia, chỉ sợ rằng chạy chậm sẽ bị kỵ binh đuổi giết.

Đối với Kim Phi, đây chính là nguyên nhân căn bản dẫn đến những thất bại liên tiếp của Đại Khang những năm qua.

Trong một môi trường rộng lớn như vậy, chỉ dựa vào mình Thiết Lâm Quân của Khánh Hoài và Phạm Gia Quân của Phạm tướng quân, rất khó để chống đỡ được toàn bộ cục diện chiến sự Tây Bắc, ngược lại còn dễ bị đám tướng lĩnh kia cô lập.

Đây chính là nguyên nhân Kim Phi rời khỏi Thiết Lâm Quân.

Sau hơn hai tháng quen biết, Kim Phi và Khánh Hoài đã coi như là kết tình bằng hữu, cực kỳ hiểu tấm lòng của Khánh Hoài đối với Thiết Lâm Quân, nhất định hắn sẽ không chịu rời đi đâu.

Mỗi một người đều có ý chí của riêng mình, Khánh Hoài đồng ý để Kim Phi rời đi, Kim Phi cũng tôn trọng sự lựa chọn của hắn.

“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Hầu gia thật tốt”.

Chung Ngũ vỗ ngực bảo đảm, sau đó cùng cận vệ rời đi.

Kim Phi không tiễn xa, đứng ở cổng nhìn bóng lưng của bọn họ, mãi cho đến khi khuất dưới sườn núi, sau đó y quay người đi tới phường tơ mới xây.

Xưởng mới có diện tích hơn năm mẫu và được chia thành ba phần bởi hai bức tường cao.

Hơn hai mẫu ở phía Nam là xưởng dệt và nhà kho, hơn một mẫu ở phía Bắc là xưởng luyện gang.

Xưởng luyện gang cần lửa than ở nhiệt độ cao, còn hàng dệt là vật liệu dễ cháy và nổ, vì vậy Kim Phi đã xây dựng một tứ hợp viện với ba lối vào và ba lối ra giữa hai bên.

Nó không chỉ có thể ngăn được lửa lan đến xưởng dệt, mà đi lại giữa hai bên đều rất gần, thuận tiện cho Kim Phi.

Advertisement
';
Advertisement