Dù sao địa bàn phía Nam cũng thuộc sở hữu của mình, xây tường thành Nam kỹ như vậy làm gì? Phòng người của mình à?
Cả Trương Lương và Lưu Thiết đều không ngờ rằng, sẽ có người đâm sau lưng bọn họ, cho nên chỉ sắp xếp một đại đội ở phía thành Nam.
Hai ngày trước sau khi phương Bắc bắt đầu tấn công thành, Lưu Thiết đã điều luôn cả đại đội kia đi, chỉ để lại một tiểu đội binh lính nữ phụ trách cảnh giới.
Ai ngờ phía Nam đột nhiên lại xuất hiện kẻ địch?
Phía thành Nam mặc dù thấp, nhưng độ dài bằng với phía thành Bắc.
Phía Bắc có hàng nghìn người phòng thủ thì chẳng tốn sức là bao, ở đây chỉ trông chờ vào một tiểu đội làm sao có thể giữ được?
Bảo sao hai binh lính nữ kia coi mũi tên lệnh như của không tốn tiền mà bắn lên trời.
May mà bọn họ phát hiện khá sớm, cũng may vì kẻ địch chưa xông tới ngay được, nếu không chờ đến khi bọn Lưu Thiết tới kịp, thì e rằng phía thành Nam đã thất thủ ngay từ lâu rồi.
Mặc dù kẻ địch đông nghìn nghịt, nhưng dù sao luôn có người chạy nhanh, có người chạy chậm.
Các binh lính nữ lúc mới đầu còn có thể dù lựu đạn và nỏ tay áp chế tạm thời, nhưng theo thời gian kẻ địch chạy đến tường thành càng ngày càng đông, ngày càng nhiều người bắc cầu thang leo lên.
Các binh lính nữ lại không thể chạy như bay, cho dù là lựu đạn cũng không kịp.
May mà Lưu Thiết dẫn theo đội cận vệ tới kịp.
Không cần anh ta hạ lệnh, nhân viên hộ tống của đội cận vệ đã lập tức tham gia chiến đấu.
Bây giờ Lưu Thiết cũng là một vị tướng quan trọng dưới quyền của Kim Phi, có thể làm cận vệ của anh ta, đều là tinh nhuệ trong nhân viên hộ tống.
Nhưng thực sự nhiều địch quá, cho dù bọn họ có dốc toàn lực, cũng được bên này mất bên kia!
Lưu Thiết quơ đao chém một tên địch đang leo lên cái thang ngã xuống đất, đưa tay đẩy luôn cái thang kê trên tường.
Đột nhiên từ dưới chân thành bắn lên một mũi tên, lao thẳng vào ngực Lưu Thiết.
Mà Lưu Thiết đang cúi đầu đẩy thang, vốn không nhìn thấy mũi tên kia.
Lưu Thiết mặc dù mang nón sắt, nhưng vẫn chưa thả mặt nạ xuống, nếu bị mũi tên kia bắn trúng vậy thì nguy hiểm rồi!
Đội trưởng đội cận vệ ở cách đó không xa, nhưng chờ đến khi anh ta nhìn thấy mũi tên, muốn chạy lại cứu Lưu Thiết cũng không kịp nữa.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, đội trưởng đội cận vệ hét lớn một tiếng, sau đó ném thẳng chiếc nỏ trong tay về phía Lưu Thiết.
Bành!
Chiếc nỏ nện mạnh vào mũ sắt của Lưu Thiết, khiến đầu Lưu Thiết bị đập nghiêng sang một bên.
Giây tiếp theo, mũi tên bắt trúc vào góc phải của chiếc mũ sắt Lưu Thiết đang đội.
Đội trưởng đội cận vệ lúc này mới chạy tới kịp, nắm lấy áo Lưu Thiết, kéo anh ta về phía sau.
Giây tiếp theo, mũi tên thứ hai lao đến.
Nếu như không có đội trưởng đội cận vệ kéo anh ta ra, sợ rằng mũi tên thứ hai này đã cắm vào mặt Lưu Thiết rồi.
“Tướng quân, là Thần tiễn, chắc ngài bị nhắm đến rồi, không thể ra phía trước được nữa!”
Đội trưởng đội cận vệ chỉ vào mũ sắt trên đầu Lưu Thiết, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi nói.
“Bà nó!”
Lưu Thiết lắc đầu, nhổ toẹt một bãi nước miếng.
Mũi tên ban nãy bắn trúng mũ sắt của anh ta, khiến bây giờ đầu anh ta vẫn kêu ong ong.
Anh ta tháo mũ sắt xuống, vị trí tai phải đột nhiên xuất hiện một vết lõm.