Dưới tình hình như thế, những chiêu thuần hóa các loài chim ưng khác đều gần như không có hiệu quả gì với cú mèo, việc thuần hóa cú mèo tiến triển không thuận lợi lắm.
Nhưng vì để phòng ngừa bọn người Lưu Thiết phát động tập kích ban đêm, lần chinh chiến phía Nam này, vua Đông Man vẫn mang theo mấy con cú mèo, vừa là để chúng quen thuộc thanh âm trên chiến trường, vừa là để tiếp tục thuần phục chúng.
Mấy hôm trước, người huấn luyện chim còn báo lại rằng trong khoảng thời gian này có một ít đột phá, hắn đã tìm được biện pháp thuần hóa cú mèo.
Nhưng hôm nay kẻ địch đánh đến đầu mình rồi mà vẫn không thấy cú mèo xuất chiến, vua Đông Man vô cùng tức giận.
“Báo cáo đại vương, A Đạt Mộc và cú mèo đều bị nổ chết rồi…”
Đội trưởng đội thân vệ bất đắc dĩ, nói.
Lều của người huấn luyện chim ở gần sân phơi cỏ khô, khi phi công đốt sân cỏ khô thì thấy căn lều này, anh ta cho rằng bên trong đựng các loại vật tư như lương thực, dầu hỏa,… thế là tiện tay ném xuống vài quả lựu đạn.
Người huấn luyện chim và mấy con cú mèo bị nổ chết tại chỗ.
Vua Đông Man nghe xong thì day trán đầy bực bội.
Hải Đông Thanh không nhìn được trong bóng tối, cú mèo lại bị nổ chết, lẽ nào hắn chỉ có thể chống mắt lên nhìn khinh khí cầu của kẻ địch làm xằng làm bậy trên đầu mình ư?
Hắn bỗng cảm nhận được sự bất lực khi lần đầu tiên nhìn thấy khinh khí cầu đã quay trở lại với hắn.
Rõ ràng hắn có thiên quân vạn mã, vậy mà lại chỉ có thể mặc cho nhân viên hộ tống ném bom oanh tạc, đối với vị vua Đông Man đã dùng cả đời mình đánh trận mà nói, thì cảm giác này quá ngột ngạt.
“Không được, lần này dù ai nói thế nào ta cũng không thể lại cho lui quân!”
Vua Đông Man đứng dậy đi ra khỏi lều.
“Đại vương, bên ngoài nguy hiểm lắm, xin ngài hãy quay về ạ!”
Đội trưởng đội thân vệ nhanh chóng tiến lên ngăn cản, nhưng vua Đông Man đã xốc lên cửa lều, đi ra ngoài.
Hắn nhìn ánh lửa chiếu sáng đỏ cả nửa bầu trời, một chiếc khinh khí cầu màu đen đang từ từ bay lên.
Để đánh thành Du Quan, hắn đã huy động tất cả mười mấy bộ lạc lớn lớn nhỏ nhỏ.
Vì để những bộ lạc này bán mạng cho hắn, hắn đã lùa hết ngựa dê bò của họ lên chiến trường, ai có can đảm làm đào binh thì tịch thu dê bò của họ luôn.
Dê bò của mười mấy bộ lạc còn nhiều hơn số đầu người.
Bây giờ cỏ khô bị đốt thì ngựa, dê, bò lấy gì mà ăn?
Cho dù giờ có đánh chiếm được thành Du Quan thì tổn thất tạo thành cũng đã quá lớn.
Vua Đông Man cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, hắn hận mình không có cánh để bay lên kéo chiếc khinh khí cầu kia xuống.
Đột nhiên, trong đầu vua Đông Man chợt lóe ánh sáng tri thức, hắn kéo đội trưởng thân vệ đội, hô: “Mau, thông báo cho A Bố, thả Hải Đông Thanh ra, nhân dịp bây giờ còn có thể thấy thì sai chúng xé rách khinh khí cầu này cho ta!”
Đội trưởng đội thân vệ nghe thế thì mắt sáng ngời.
Bây giờ ánh lửa sáng cả một vùng trời, khinh khí cầu còn đang ở trong phạm vi chiếu sáng của ngọn lửa, chẳng nhẽ Hải Đông Thanh còn không thể nhìn thấy nữa ư?
Nghĩ tới đây, đội trưởng đội thân vệ nhanh chóng lên ngựa xông ra ngoài.
Chỉ thoáng chốc, ba con Hải Đông Thanh gào thét lao từ trong một đại trướng ra, chúng cất cánh nhắm thẳng phía không trung.
Trên khinh khí cầu, tay lái chính và tay lái phụ đang vui vẻ quan sát biển lửa phía dưới, thì đột nhiên nhìn thấy ba chấm đen bay ra từ phía doanh trại Đông Man, nhanh chóng vọt về phía họ.
“Đại ca, mau bay lên, Hải Đông Thanh tới rồi!”