Kim Phi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cây gậy trong tay Quan Trụ Tử một cái.

Quan Trụ Tử cười trừ, vất cây gậy đi, tiếp tục nói: “Kim Phi, đệ đến nhà ta cũng thấy rồi đấy, guồng quay tơ của chị dâu đệ cũ quá rồi, tốc độ quay rất chậm, ta muốn tặng cho nàng ấy một cái guồng quay tơ mới”.

“Ta tới tìm Hạ Nhi bàn bạc, Hạ Nhi không nói gì nhưng con nha đầu Đường Đông Đông này cứ nằng nặc nói không được, ta nói cô ta hai câu, Hạ Nhi lại còn bảo vệ cô ta chứ”.

“Em rể, chúng ta là người một nhà, Đường Đông Đông là cái thá gì, dựa vào đâu mà...”

“Đường Đông Đông là chủ hiệu buôn mà ta mời tới, phường tơ phát triển được tới ngày hôm nay, không hề ít công lao của cô ấy”.

Kim Phi ngắt lời Quan Trụ Tử, lạnh lùng nói: “Nếu như huynh còn dám nói lời thô lỗ với Đông Đông và Hạ Nhi một lần nữa, đừng trách ta không nể mặt! Còn nữa, sau này không được phép tới gần phường tơ!”

Sau khi lăn lộn trên chiến trường vài tháng, Kim Phi đã không ít lần ra lệnh chém giết binh lính Đảng Hạng, bình thường thì dáng vẻ rất thư sinh nho nhã, nhưng một khi y nổi giận, khí thế lập tức toát ra.

Mặc dù âm giọng không cao, cũng không nói những lời gay gắt, nhưng ánh mắt lạnh lùng của y khiến cho Quan Trụ Tử toát mồ hôi lạnh.

Giống như giây tiếp theo Kim Phi sẽ giết người vậy.

Lúc này Quan Trụ Tử mới nhớ ra, Kim Phi không còn là thư sinh yếu đuối nữa mà là một anh hùng đánh hổ đã từng chinh chiến chiến trường.

Hắn cúi đầu bỏ chạy.

Quan Hạ Nhi cũng bị ánh mắt vừa rồi của Kim Phi dọa sợ, rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Tướng công, chàng đừng tức giận, ta quay về sẽ nói chuyện với ca ca...”

“Không cần nói gì với huynh ta hết bảo huynh ta về luôn đi!”

Kim Phi lạnh lùng nói.

Khoảng thời gian này đàn ông của thôn Quan Gia thể hiện rất tốt, ai nấy cũng làm việc vô cùng chăm chỉ, cả ngày nóng nựa cũng không nghỉ trưa, ăn cơm xong liền chạy đi làm luôn.

Khiến cho Kim Phi cảm thấy rất hài lòng.

Quan Trụ Tử cho rằng mình là anh rể của Kim Phi nên không làm gì, từ sáng đến tối chỉ lượn lờ quanh thôn.

Gần đây Kim Phi rất bận nên không buồn để ý đến hắn.

Nhưng tên này càng lúc càng không biết điều, lại còn định ra tay đánh Đường Đông Đông, vậy thì Kim Phi không thể trơ mắt đứng nhìn được.

Quan Hạ Nhi nghe ra được sự tức giận của Kim Phi, khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói ‘vâng’.

Sau khi gả vào nhà chồng, Kim Phi xếp vị trí đầu tiên trong lòng Quan Hạ Nhi, mặc dù rất đau lòng vì chuyện chồng và ca ca xung đột nhưng vẫn luôn đứng về phía Kim Phi.

“Đông Đông, xin lỗi”.

Sau khi Quan Hạ Nhi đi, Kim Phi xin lỗi Đường Đông Đông: “Ta không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, cô không sao chứ?”

“Không sao, Hạ Nhi tỷ luôn giúp ta ngăn Trụ Tử ca lại”.

Đường Đông Đông không ngờ rằng Kim Phi lại xin lỗi, vội vàng xua tay.

Kim Phi nghĩ một chút, nói:


“Sau khi chuyển tới đây, phường tơ sẽ do cô phụ trách, khi quay về ta sẽ sắp xếp hai cựu binh bên cạnh cô, nếu như lại xuất hiện chuyện như vậy, cô cứ gọi cựu binh đánh cho hắn một trận là được rồi”.

Advertisement
';
Advertisement