Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trong doanh trại của liên quân Tấn Man, tướng quân dưới quyền Tấn vương – Phùng Thế Tài đứng trên đài cao, chắp tay sau lưng về phía hướng Bắc.

Đứng bên cạnh gã là thủ lĩnh tàn quân Đông Man, tên là Yamin.

Sắc mặt Yamin cực kỳ khó coi.

Ánh lửa phía Bắc chiếu sáng nửa bầu trời, chiếu rọi cả thành Du Quan to lớn, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đoán ra được có chuyện gì xảy ra.

Mặc dù Phùng Thế Tài cũng cau mày, nhưng trong lòng gã lại đang cười trên sự đau khổ của người khác.

Tấn vương và Đông Man đấu nhiều năm như vậy, lúc trước khi tàn quân Đông Man mới vừa nhờ cậy Tấn vương, bị thuộc hạ của Tấn vương làm khó không ít.

Tàn quân Đông Man cũng biết đạo lý mình đang ở dưới mái hiên của người ta, chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng.

Nhưng từ sau khi giết được quân Phạm Gia, tàn quân Đông Man lại trở nên không ngoan ngoãn như trước nữa, đặc biệt là sau khi sứ giả Đông Man bắt đầu đàm phán với Tấn vương, tàn quân Đông Man từ kiêu căng trở nên ngạo mạn hơn, không ngừng tấn công người của Tấn vương.

Đành chịu, Tấn vương bị đội bay ép đến mức không thể làm gì, bắt buộc phải mượn sức Hải Đông Thanh của Đông Man để đối phó với phi thuyền. Ông ta chỉ có thể ra lệnh cho người của mình nhường nhịn tàn quân Đông Man.

Lần này liên quân Tấn Man đến Đại Khang chiếm tám phần, cho nên nhìn bề ngoài thì thống soái là tướng Phùng Thế Tài thuộc hạ của Tấn vương, phó thống lĩnh Yamin của tàn quân Đông Man đảm nhiệm chức phó thống soái.

Nhưng cả đoạn đường này, không ít lần Yamin đến quấy nhiễu Phùng Thế Tài, yêu cầu đãi ngộ còn cao hơn thống soái như Phùng Thế Tài nhiều.

Điều này mặc dù khiến Phùng Thế Tài vô cùng khó chịu trong lòng, nhưng gã không thể làm gì cả.

Bây giờ nhìn bầu trời phía Bắc ngập tràn ánh lửa, sau đó nhìn sắc mặt của Yamin, Phùng Thế Tài cảm thấy hả giận không thôi.

Nếu không phải Yamin còn đứng bên cạnh gã, chắc chắn bây giờ gã đang vỗ tay khen hay rồi.

Phùng Thế Tài đáng thương, gã hoàn toàn không biết khinh khí cầu đã bay qua đỉnh đầu mình.

Trên khinh khí cầu, tay lái phụ vén ra một khe hở, xác nhận bọn họ sắp bay qua kho lương thực của liên quân Tấn Man, quay mặt nhìn tay lái chính gật gật đầu.

Tay lái chính cười hê hê một tiếng, sau đó vén rèm, châm một mồi lửa rồi ném xuống!

Phùng Thế Tài còn đang đứng trên đài cao hóng hớt rất hăng say, đột nhiên nghe thấy một trấn tiếng hét gào truyền đến từ phía sau lưng.

Ngoảnh đầu nhìn xem thử, đúng lúc bắt gặp một mồi lửa từ trên trời rơi xuống đống cỏ.

Khuôn mặt Phùng Thế Tài bỗng trở nên tái nhợt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy trên bầu trời cách mấy trăm trượng, bỗng có một vệt sáng.

Trước đó Phùng Thế Tài còn đang hiếu kỳ, phi thuyền và khinh khí cầu của Lưu Thiết đều bị hủy hết rồi, sao có thể đốt kho lương thực trong doanh trại của Đông Man được.

Cuối cùng bây giờ gã cũng biết được lý do.

Hóa ra là do Lưu Thiết sử dụng khinh khí cầu!

“Không phải các ngươi nói khinh khí cầu và phi thuyền trong thành Du Quan đều bị thủ tiêu hết rồi sao?”

Phùng Thế Tài quay đầu, căm tức nhìn Yamin: “Chuyện gì đang xảy ra đây?”

Trước khi đến thành Du Quan, vua Đông Man phái mật thám từ trên biển đi vòng qua thành Du Quan, gặp mặt Yamin ở trên cánh đồng hoang, quả thực từng nói vậy với hắn, tất cả khinh khí cầu và phi thuyền ở trong thành Du Quan đều đã bị thủ tiêu hết sạch.

Căn cứ theo đợt công thành mấy ngày trước vua Đông Man đưa ra phán đoán này, nhân viên hộ tống đã bị đánh đến mức vô cùng chật vật, ngay cả nhà cũng phải phá hủy.

Nếu như bọn họ còn khinh khí cầu hoặc phi thuyền, nhất định sẽ sử dụng vào ban đêm.


Lúc đó Phùng Thế Tài và Yamin đều đồng ý với phán đoán của vua Đông Man, cho nên khi xây dựng doanh trại, bọn chúng không phân tán lương thực ra nhiều nơi, mà tập hợp lại một chỗ giống như lúc trước hành quân đánh giặc, như vậy càng dễ quản lý.
Advertisement
';
Advertisement