Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Chuyện kế thừa làm vua Đông Man còn đẫm máu hơn việc tranh quyền đoạt vị ở Đại Khang nhiều, vua Đông Man này là vương giả bước ra từ núi thây biển máu.

Mấy thập kỷ qua, không biết đã có bao nhiêu bộ tộc bị xóa sổ.

Dưới cái nhìn của hắn, tất cả thủ lĩnh của các bộ tộc đều cúi đầu không dám nói lời nào.

“Nếu không có ai phản đối, vậy thì nghe theo mệnh lệnh, nửa canh giờ sau tiếp tục công thành!”

Vua Đông Man nhổ nước bọt xuống đất, vén rèm đi ra ngoài.

Sau khi ra cửa, hắn hỏi đội trưởng đội hộ vệ: "Bảo ngươi truyền tin đến phía nam, đã truyền chưa?"

Tuy họ bị thành Du Quan ngăn cách với liên quân Tấn Man ở phía nam, nhưng họ có thể cho người ngồi thuyền đi vòng qua thành Du Quan, rồi lên bờ ở từ cánh đồng hoang của thành nam.

Trước đây những mật thám cũng đã dùng cách đi vòng qua thành Du Quan để liên lạc với Yamin.

Nếu không phải Đông Man không giỏi đóng tàu, không chế tạo được tàu chiến, thì vua Đông Man đã không hợp tác với Tấn vương, mà đã cho người di vòng qua phía nam bằng đường biển rồi.

"Đã truyền đi rồi ạ!" Đội trưởng hộ vệ gật đầu trả lời.

Vua Đông Man đã nhờ vào uy tín có được trong nhiều năm chiến đấu để trấn áp phe đối lập, tuy nhiên, Yamin trong doanh trại của liên quân Tấn Man ở phía nam lại không suôn sẻ như vậy.

Sau khi vừa nhận được lệnh của vua Đông Man, hắn lập tức đi tìm Phùng Thế Tài và yêu cầu liên quân Tấn Man hợp tác với Đông Man ở phía bắc để cùng nhau phát động tấn công.

Tuy nhiên, Phùng Thế Tài đang chỉ đạo người của mình thống kê vật tư, nên đã hoàn toàn phớt lờ Yamin.

"Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe thấy không?"

Thấy Phùng Thế Tài không để ý đến mình, Yamin không nhẫn nhịn không được đẩy Phùng Thế Tài một cái.

Nhưng ai ngờ, Phùng Thế Tài lại rút đao ra ngay: "Ngươi đẩy ta lần nữa thử xem!"

Phùng Thế Tài không phải là những tướng lĩnh ăn chơi trác táng của Đại Khang, từ khi còn là thiếu niên gã đã theo Tấn vương chém giết, cũng đã là tướng lĩnh vấy máu.

Trước khi đến đây, Tấn vương đã nhiều lần dặn dò gã không được xung đột với Yamin mà phải xử lý Kim Phi, sau đó mới tính sổ tiếp với Đông Man.

Thế nên trên đường tới đây Phùng Thế Tài đã nhiều lần nhẫn nhịn sự chèn ép của Yamin.

Nhưng bây giờ lương thực đã bị người thiêu rụi, Yamin còn đến bảo gã tấn công thành, nên cuối cùng Phùng Thế Tài cũng không nhịn được nữa.

Yamin nheo mắt lại, nhưng hắn cũng không đẩy Phùng Thế Tài nữa, thay vào đó lại đổi tay lấy ra một lệnh bài: "Phùng tướng quân, ngươi có biết lệnh bài này không?"

“Sao ngươi lại có lệnh bài của bệ hạ!" Phong Thế Tài kinh ngạc.

Là một người kỳ cựu đã theo Tấn vương hơn 20 năm, Phùng Thế Tài chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra lệnh bài của Tấn vương.

Hơn nữa nó lại là lệnh bài có quyền lực lớn nhất trong số tất cả các lệnh bài, gần như có thể đại diện cho Tấn vương.

"Tất nhiên lệnh bài này là do chính bệ hạ ngươi đưa cho ta. Ở đây còn có lá thư tay của hắn."

Yamin nói, lại lấy một lá thư trong ngực ra đưa cho Phùng Thế Tài.

Sau khi Phùng Thế Tài đọc xong, trong mắt gã không khỏi hiện lên vẻ buồn bã.

Trong thư, Tấn vương bổ nhiệm Yamin làm thống soái liên quân, còn ra lệnh cho Phùng Thế Tài nghe theo Yamin vô điều kiện.

Phùng Thế Tài đã chiến đấu với Tấn vương hơn nửa đời người, có thể coi là cánh tay phải đắc lực của Tấn vương nhưng thật không ngờ Tấn vương lại đưa ra quyết định như vậy.

Tuy nhiên, trên lá thư có đại ấn của Tấn vương, chữ viết kia cũng chắc chắn là của Tấn vương, cho nên bức thư này do chính Tấn vương viết.

Cùng với lệnh bài có quyền lực cao nhất, mọi thứ đều khiến Phùng Thế Tài không tin cũng không được.


Phùng Thế Tài lấy binh phù và con dấu trong ngực ra, lưu luyến liếc nhìn một cái rồi ném cho Yamin: “Cầm đi, từ nay trở đi, ngươi sẽ là thống soái!”
Advertisement
';
Advertisement