Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Điền tiên sinh đương nhiên cũng biết việc này, thở dài rồi nói: "Hay là dùng giỏ treo phái vài lính trinh sát ra ngoài đi, bây giờ ở dưới đó khắp nơi đều có thi thể, bọn họ có thể ẩn nấp trong đám thi thể để canh gác."

"Phái lính trinh sát?" Lưu Thiết khẽ nhíu mày.

Lính trinh sát ẩn nấp trong đống thi thể tuy không phải là vấn đề lớn, nhưng một khi kẻ địch thật sự tới rồi, lính trinh sát phụ trách canh gác chắc chắn phải gửi tín hiệu cảnh báo đúng chứ?

Một khi gửi tín hiệu không phải bại lộ rồi sao?

Đến lúc đó đám lính trinh sát này chắc chắn sẽ phải chết!

Nhưng Lưu Thiết biết, trước mắt đây đã là biện pháp tốt nhất.

Anh ta gật đầu, vẫy tay gọi đội trưởng đội cận vệ đến, bảo anh ta đến đội của lính trinh sát để chiêu mộ người cho đội cảm tử.

Chẳng mấy chốc, đội trưởng đội cận vệ đã dẫn năm lính trinh sát tới.

Năm người đều là cựu binh, Lưu Thiết biết hết tất cả.

"Ngưu Oa Tử, Thiết Trụ, Lão Thanh, Hàm Oa, Thủy ca!"

Lưu Thiết lần lượt chào hỏi năm người, sau đó hỏi: "Biết tìm các ngươi đến để làm gì rồi chứ?"

Thủy ca là người lớn tuổi nhất trong năm người, cũng là tiểu đội trưởng, gật đầu nói: "Biết, ra bên ngoài thành canh gác, để các huynh đệ có thể đi xuống dưới ngủ một giấc."

"Vậy các ngươi cũng nghĩ kĩ rồi chứ?" Lưu Thiết hỏi.

"Nghĩ kĩ rồi, " Thủy ca gật đầu lần nữa.

Lưu Thiết lại nhìn bốn người còn lại.

Bốn người còn lại cũng gật đầu.

Trong tình huống bình thường, một vị tướng lĩnh tiêu chuẩn sẽ khích lệ đội cảm tử, nói mấy thứ kiểu như khi trở lại sẽ xin thỉnh công cho các ngươi.

Nhưng Lưu Thiết không nói, chỉ vỗ vai Thủy ca, nói câu "Cẩn thận một chút!"

Thủy ca gật đầu, dẫn bốn người còn lại đi tới một góc tối trên tường thành, trượt xuống bằng sợi dây đã sớm chuẩn bị trước.

Cơ thể mấy người này đều vô cùng linh hoạt, sau khi phân tán ra thì nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Lại đợi thêm mấy phút nữa, Lưu Thiết mới ra lệnh cho nhóm nhân viên hộ tống đi xuống dưới thành nghỉ ngơi.

Ngoài một đại đội ở lại trên tường thành để canh gác, còn giữ lại một đại đội ở trong thành.

Một khi lính trinh sát phát hiện kẻ địch đến gần, hai đại đội cũng có thể cầm cự một lúc cho đến khi nhân viên hộ tống ở dưới thành chạy tới.

Nhưng vào ban đêm kẻ địch không phát động tấn công, vào trước lúc bình minh, tất cả năm lính trinh sát đều bình an trở lại trên tường thành.

Từ lúc người Đông Man phát động tấn công thành tới nay, đây là lần đầu tiên nhóm nhân viên hộ tống được ăn một bữa ăn sáng yên tĩnh.

Nhưng sự yên tĩnh này cũng không kéo dài quá lâu, sau khi ăn sáng xong khoảng nửa tiếng, kẻ địch lại phát động một đợt công thành mới, cuộc tiến công vẫn mãnh liệt giống như ngày hôm qua!

Sau một đêm nghỉ ngơi, trạng thái của các nhân viên hộ tống và binh lính nữ đã khá hơn hôm qua nhiều, nhưng dầu hỏa dự trữ và lựu đạn gần như đã dùng hết sạch.

Cho dù nhóm nhân viên hộ tống có tiết kiệm đi nữa, đánh tới buổi trưa, vẫn dùng hết lựu đạn và dầu hỏa rồi.

Thật ra cũng không phải hoàn toàn dùng hết, ở trong góc thành, vẫn còn hai rương lựu đạn và mấy thùng dầu hỏa.

Đây là thứ được giữ lại để đối phó với tình huống khẩn cấp.

Huống chi lựu đạn và dầu hỏa nhỏ như vậy, đối với thế công trước mắt cũng như muối bỏ biển.

Kẻ địch rất nhanh cũng đã phát hiện nhân viên hộ tống không còn lựu đạn và dầu hỏa, đột nhiên trở nên phấn khích, thế công vốn đã mãnh liệt lập tức lại tăng lên một cấp bậc.

Advertisement
';
Advertisement