Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Lưu Thiết còn chưa nghĩ kĩ có nên xin viện trợ hay không, một cận vệ bước nhanh tới: “Tướng quân, đã có kết quả thống kê tổn thất trong trận chiến rồi.”

“Bao nhiêu?” Lưu Thiết hỏi.

“Tường thành phía nam có năm trăm hai mươi sáu người chết trận, một trăm ba mươi mốt người bị thương nặng, tường thành phía bắc có bốn trăm linh tám người chết trận, một trăm sáu mươi chín người bị thương nặng.”

Cận vệ đáp: “Trước mắt, những anh em còn có thể tiếp tục đứng lên chiến đấu, còn có tám trăm bảy mươi bảy người.”

“Chỉ còn có hơn tám trăm người thôi sao?” Lưu Thiết đỡ tường thành, suýt chút nữa là ngã sấp xuống.

“Trong tám trăm người này, còn có hơn sáu trăm người là binh lính nữ.” Cận vệ nói tiếp.

Mặc dù trong quân bắc phạt thì nam nữ bình đẳng, nhưng vẫn có sự khác biệt khi phân công lao động.

Sức mạnh của nam binh lính lớn hơn, cho nên binh lính mặc áo giáp nặng cơ bản đều là binh lính nam.

Trong chiến đấu cận chiến, binh lính nam đứng đầu đội hình chiến đấu, cách quân địch gần nhất.

Mặc dù có áo giáp nặng bảo vệ, nhưng áo giáp nặng cũng không phải toàn năng.

Lúc gặp phải một đòn đánh có lực mạnh, cũng sẽ có thương vong.

Trong thời gian cuối cùng tiến hành trận chiến đặc biệt, rất nhiều binh lính mặc áo giáp nặng đều đã kiệt sức, sự chống cự đã yếu đi rất nhiều, bị quân địch nhân cơ hội bẻ cổ, hoặc là đập vỡ mặt nạ bảo hộ.

Trái ngược với những binh lính mặc áo giáp nặng ở phía trước nhất, những binh lính nữ vừa núp ở phía sau vừa dùng giáo dài đâm hoặc dùng nỏ tay sẽ thương vong ít hơn.

“Xin viện trợ đi…”

Lưu Thiết nói với giọng khàn khàn.

Điền tiên sinh nói đúng, cho dù Trấn Viễn số 1 đưa đạn và thuốc đến, nhưng cũng cần phải còn người để dùng mới được.

Chỉ còn lại hơn tám trăm người, còn phải ngày đêm đối mặt với quân địch đánh gọng kìm từ hai phía nam bắc, bọn họ thật sự không thể cầm cự quá lâu, chỉ có thể xin thêm viện binh.

“Đại Bằng, các ngươi có thể gửi thư về nhanh nhất là khoảng bao lâu?” Điền tiên sinh nhìn về phía Kim Bằng.

Hôm nay phi thuyền và bồ câu đưa thư đều không dùng được, cách để truyền tin về nhanh nhất chính là thuyền hơi nước.

“Nếu dùng ca-nô, nếu mọi việc đều suôn sẻ, hai ngày hai đêm là có thể truyền tin về.” Kim Bằng đáp.

Thuyền cực kỳ khó quay đầu, kích thước của Trấn Viễn số 1 quá lớn, căn bản không thể chạy được, ngược lại là ca-nô có thể tích nhẹ lại có tốc độ nhanh hơn.

“Điền tiên sinh, ngài tới viết bức thư này đi.”

Mặc dù Lưu Thiết đã tham gia lớp xóa nạn mù chữ, nhưng với trình độ của anh ta, đọc thư cũng đã rất miễn cưỡng rồi chứ đừng nói là viết thư.

Điền tiên sinh gật đầu, nâng vạt áo choàng bước nhanh về phía thanh Ung.

Kim Bằng không cần Lưu Thiết phải giao việc, anh ta tự đi sắp xếp ca-nô.

Thực ra, di chuyển bằng ca-nô vào ban đêm rất không an toàn, nhưng vì để nhanh chóng đưa thư về, cũng chỉ có thể mạo hiểm thôi.

Nhưng vào lúc này, trên thuyền đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

Ngay sau đó là một mũi tên lao lên không trung.

“Có chuyện gì vậy?”

Kim Bằng nhíu mày hỏi.

Phó thuyền trưởng còn chưa kịp trả lời, anh ta đã chạy tới lỗ châu mai của tường thành rồi.

Nhìn từ lỗ châu mai ra ngoài, da đầu của Kim Bằng không khỏi tê dại.

Advertisement
';
Advertisement