Ngay cả trong thế kỷ 21 khi công nghệ đã đủ tiên tiến, dệt may vẫn là một ngành sử dụng nhiều lao động, đòi hỏi một số lượng lớn lao động.

Càng có nhiều người, Kim Phi kiếm tiền càng nhanh, đương nhiên không có lý do gì từ chối trưởng làng.

"Ta, Kim Phi, nói lời giữ lời, các huynh đệ bá thúc đã làm được chuyện hứa với ta, ta cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình".

Kim Phi quay người chỉ vào xưởng dệt phía sau: "Đợi làm xong việc này, trưởng làng có thể đưa mấy chục cô gái tới đây trước".

Xưởng dệt mới xây có thể chứa hàng trăm guồng quay, phụ nữ ở hai làng tây Hà và Quan Gia cũng có thể làm hai ca cả ngày lẫn đêm.

Chỉ là tốc độ của thợ mộc quá chậm, chắc phải mất một thời gian mới có thể làm ra nhiều guồng quay như vậy.

“Cảm ơn Kim Phi”, vị trưởng làng già cảm thấy hoàn toàn yên tâm khi nghe thấy lời của Kim Phi: “Cậu đừng lo, ta về sẽ dạy dỗ lại tên khốn Trụ Tử đó, dám nhe răng ra với cậu, xem ta có đánh gãy cái chân chó của hắn ra không".

"Không cần đánh gãy chân hắn, chỉ cần hắn đừng đến xưởng gây rối nữa là được rồi".

Quan Trụ Tử còn sống hay đã chết, Kim Phi không quan tâm, y chưa bao giờ thèm để tâm đến người này, nhưng Kim Phi biết rằng Quan Hạ Nhi vẫn quan tâm đến đám người nhà mẹ đẻ.

Nếu trưởng làng thật sự đánh gãy chân Quan Trụ Tử, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ rất buồn.

Quan Hạ Nhi là vợ của y, tâm trạng cô không ổn cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến Kim Phi.

Y bận đến mức còn không có thời gian để ngủ, nên y không muốn có thêm rắc rối chỉ vì tên khốn tầm thường kia.

Vị trưởng làng già nhận được lời hứa của Kim Phi, hài lòng rời đi.

"Tướng công, xin lỗi, sư huynh đã gây phiền phức cho chàng rồi".

Ngay khi trưởng làng vừa đi khỏi, Quan Hạ Nhi bước vào, hai mắt vẫn còn đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc.

"Không phiền đâu, được rồi, đừng khóc nữa".

Kim Phi đóng cửa lại, ôm Quan Hạ Nhi vào lòng, lau nước mắt cho cô.

Quan Hạ Nhi cũng có chút khó chịu trước hành động của Quan Trụ Tử, tức giận nói: "Sau này ta sẽ không gửi cho bọn họ bất cứ thứ gì nữa, xem hắn còn huênh hoang được nữa không".

"Chúng ta có thể mặc kệ anh nàng nhưng đâu thể mặc kệ mẹ nàng đúng không?"

Kim Phi xoa đầu Quan Hạ Nhi: “Mẹ nàng nuôi nàng lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, tiếp tế chút đồ cũng là điều nên làm, đừng để anh nàng làm loạn trong xưởng nữa là được rồi.

Nàng cũng biết rằng guồng quay rất quan trọng đối với chúng ta, hắn không được đập guồng quay tơ nữa và cũng không được uy hiếp Đông Đông nữa".

Người ruột thịt không phải nói vứt bỏ là có thể vứt bỏ.

Kim Phi không ngại Quan Hạ Nhi giúp đỡ gia đình Quan Trụ Tử, dù sao cũng không tốn kém bao nhiêu, y chỉ hy vọng đối phương sẽ không gây rắc rối cho y thôi.

"Tướng công, chàng thật tốt với ta".

Quan Hạ Nhi sụt sịt và vùi mặt vào vòng tay của Kim Phi.

Cô gái này càng ngày càng dính người ...


Kim Phi vỗ vỗ lưng Quan Hạ Nhi: "Cơm nước xong chưa? Ta làm việc trong xưởng cả buổi sáng chết đói rồi".

Advertisement
';
Advertisement