Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Cửu Công chúa suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu: "Vậy cũng được, nhưng chúng ta cũng không thể chỉ trông cậy vào Trịnh Trì Viễn và thủy quân, nên chuẩn bị thì cứ phải chuẩn bị."

"Ta hiểu." Kim Phi gật đầu, đi đến bàn làm việc.

Nhặt cây bút lông ngỗng, nhanh chóng viết cho Trịnh Trì Viễn một lá thư.

Sau khi mực khô, Kim Phi cầm đại ấn của mình và ấn lên chỗ chữ ký.

Y tự mình bỏ lá thư vào phong bì, sau đó gọi điện cho Thiết Chùy: “Lập tức cho người đến bến tàu, dùng ca nô cao tốc đưa lá thư này đến doanh trại thủy quân Đông Hải càng nhanh càng tốt, giao tận tay Trịnh Trì Viễn!

“Dạ!"

Thiết Chùy cầm lấy thư chuẩn bị đưa đi, lại bị công chúa gọi lại.

“Bệ hạ, ngài còn có mệnh lệnh nào khác sao?” Thiết Chùy hoài nghi nhìn Cửu công chúa.

Cửu công chúa vô cùng tôn trọng quyết định của Kim Phi, với những việc như Kim Phi vừa dặn dò Thiết Chùy, mà cô ấy vẫn gọi người lại thì đây là lần đầu tiên.

“Phu quân, ban nãy lúc chàng viết thư ta có suy nghĩ một lúc, chúng ta không nên đặt tất cả hi vọng lên người Trịnh Trì Viễn được.”

Cửu công chúa giải thích tiếp: “Xét từ tình hình Hồng An mang về, thành Du Quan không còn trụ được bao nhiêu thời gian, mà thái độ của Trịnh Trì Viễn không rõ ràng, chúng ta không thể chỉ trông cậy vào anh ta.

Nhỡ đâu Trịnh Trì Viễn thoái thác hoặc làm cho có lệ, thế thì thành Du Quan biết làm sao?

Không bằng chúng ta rút một số người ở đất Tần về dùng tạm?”

Mặc dù trước mắt địa bàn của Kim Phi chỉ có Xuyên Thục và nửa vùng đất Tần, nhưng trong trái tim của Cửu công chúa, bản đồ vẫn giống như khi Trần Cát còn tại vị.

Còn việc chư vương hỗn chiến, Cửu công chúa vẫn cho rằng đây là mâu thuẫn nội bộ.

Khi có giặc ngoài đến, việc nên làm là ngăn chặn giặc ngoài trước tiên, sau đó mới giải quyết những chú bác anh em ở trong sau.

Thành Du Quan chính là cửa Bắc của Đại Khang, một khi bị người Đông Man chiếm được sẽ đại diện cho việc vương triều Trung Nguyên lại mất đi mười sáu châu Yến Vân một lần nữa.

Cửu công chúa thà tạm thời vứt bỏ đất Tần, còn hơn là mất đi thành Du Quan.

Dù sao đất Tần lúc trước cũng là địa bàn của Tần vương, trả lại đất Tần cho ông ta, Tần vương cũng sẽ không tàn sát người dân Đại Khang.

Nhưng một khi để người Đông Man bước vào Trung Nguyên, Trung Nguyên chắc chắn sẽ gặp cảnh sinh linh lầm than!

“Nàng nói cũng có lý.” Kim Phi gật đầu đáp: “Quả thực không thể đặt toàn bộ hi vọng lên người Trịnh Trì Viễn, nhưng số người ở đất Tần đã bị giảm bớt đến cực hạn rồi, thật sự không thể rút bớt được nữa đâu!”

Thật ra Kim Phi nghe hiểu ý của Cửu công chúa, cũng biết cô ấy đã chuẩn bị buông bỏ đất Tần.

Nhưng cố gắng lâu như vậy, trong quá trình chinh chiến có không ít nhân viên hộ tống đã hy sinh trên đất Tần, bây giờ muốn buông bỏ, Kim Phi thật sự không can tâm.

“Hay là chúng ta tìm Hâm Nghiêu ca ca hỏi thử?” Cửu công chúa nói: “ Hai tháng trước quân Uy Thắng vừa mới tiến hành đợt chiêu binh trên diện rộng, bây giờ đã có hơn 9000 người rồi, cộng với đội quân thường trú của các địa phương và binh phủ, tổng binh lực vượt qua 30.000 người, chúng ta bảo Hâm Nghiêu ca ca điều động 9000 người từ trong quân Uy Thắng, sẽ không ảnh hưởng đến hàng phòng ngự của thành Tây Xuyên đâu.”

Thấy Kim Phi vẫn còn hơi do dự, Cửu công chúa lại nói tiếp: “Hâm Nghiêu ca ca cũng là lão tướng, hơn nữa hoạt động ở thành Tây Xuyên bao nhiêu năm, còn có vũ khí bảo vệ thành do phu quân chàng cung cấp, chúng ta chỉ điều động 9000 người ngựa, nếu như anh ta vẫn không giữ được thành Tây Xuyên, thế thì trẫm phải tính toán tìm người khác đến trấn giữ thành Tây Xuyên thay anh ta rồi!”

Cửu công chúa là một người có dã tâm, cũng được người giáo dục về mưu kế đế vương nhiều năm.

Trong tim của Cửu công chúa, địa vị của Đại Khang và Kim Phi đều quan trọng như nhau.

Bau đầu cố ý tiếp cận Kim Phi, thực ra cũng là vì Đại Khang, sau này mới buông xuống dáng vẻ của một công chúa, chủ động theo đuổi Kim Phi.

Một là nhìn trúng nhân phẩm của Kim Phi, hai là Cửu công chúa nhìn thấy năng lực có thể thay đổi Đại Khang tiềm tàng trong con người Kim Phi.

Cô ấy có thể nhẫn nhịn đám hoàng thân quốc thích ăn chơi trác táng, nhưng không thể chấp nhận quyền thần giữ chức vị quan trọng ngồi mát ăn bát vàng.

Advertisement
';
Advertisement