Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Súng kíp có sức sát thương lớn, ai ai cũng biết, sau lần trải nghiệm kia, Tả Phi Phi cũng từng hỏi Quan Hạ Nhi, vì sao không trang bị cho tất cả nhân viên hộ tống?

Lúc đó Quan Hạ Nhi nói xưởng luyện gang còn không đủ điều kiện sản xuất súng kíp với số lượng lớn.

Giờ Kim Phi nói vũ khí mới là súng kíp, Tả Phi Phi bắt được vấn đề quan trọng ngay.

“Tạm thời còn chưa sản xuất với số lượng lớn được, nhưng sản xuất số lượng nhỏ thì vẫn được.”

Kim Phi vừa cười vừa nói: “Lần này mang đến bốn trăm chiếc!”

Không ai biết rõ sức mạnh của súng kíp hơn Kim Phi, thế nên sau khi trở về từ Đông Hải, Kim Phi đã từng nhốt mình ở phòng thí nghiệm một thời gian, không chỉ để tránh né Quan Hạ Nhi giục đẻ, mà còn vì nghiên cứu súng kíp.

Đáng tiếc nền móng công nghiệp của Đại Khang quá lạc hậu, cho dù Kim Phi nắm rõ cách chế tạo các loại súng ống thì cũng không có cách nào để sản xuất súng với số lượng lớn.

Chỉ riêng thép phù hợp cho việc sản xuất nòng súng đã tốn rất nhiều công sức của y.

Y nỗ lực rất lâu mới tìm được vật liệu thép phù hợp với điều kiện.

Nhưng vật liệu thép mà y tìm được số lượng có hạn, thế nên số súng luyện chế được cũng chỉ có hạn.

Lúc đó Kim Phi sử dụng nhóm vật liệu thép đó để sản xuất một lô súng ngắn, ngoài mấy chiếc đưa cho mấy người Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc thì những chiếc còn lại đều đưa cho Hàn Phong, để anh ta huấn luyện một tiểu đội, chuyên dùng để đối phó tử sĩ.

Hàn Phong ở Giang Nam bị tử sĩ mai phục, thì cứ dùng súng giết chết đối phương.

Sau đó khi Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa mang thai, Kim Phi lại nhàn rỗi một thời gian, y bảo Mãn Thương mở thêm một lò luyện mới bên cạnh một xưởng luyện gang, tạm thời đạt tới yêu cầu sản xuất vật liệu thép mới.

Mãn Thương sai người dựng một phân xưởng mới bên cạnh hai phân xưởng sản xuất thuốc súng, để chuyên sản xuất súng kíp.

Tuy rằng số lượng sản xuất vẫn không nhiều, nhưng lại có thể sản xuất liên tục không ngừng.

Mấy tháng tích góp từng tí từng tí một, được mấy trăm chiếc, Kim Phi bỏ vào nhà kho sau núi để làm vũ khí dự trữ, chuẩn bị đối phó với tình huống khẩn cấp.

Vốn dĩ y cho rằng ít nhất mấy năm mới dùng đến súng kíp, ai ngờ lại dùng tới chúng sớm như thế này.

Hồi trước, khi người Đảng Hạng tập kết binh mã ở Hi Châu, Kim Phi để Đại Tráng mang người đi phòng ngự, để tăng phần thắng ở phe mình, Kim Phi từng để Tiểu Ngọc đưa cho Đại Tráng một lô súng kíp.

Lần này để trợ giúp thành Du Quan, Kim Phi lại lấy bốn trăm chiếc từ nhà kho, sắp dọn sạch nhà kho luôn rồi.

Nhưng trước khi đi y có giao phó cho Mãn Thương mở rộng quy mô sản xuất.

“Mới có bốn trăm chiếc thôi ư?”

Ánh nhìn của Tả Phi Phi trở nên ảm đạm.

Uy lực của súng kíp tuy rằng lớn, nhưng các cô ấy có tận hai nghìn người, Kim Phi chỉ mang đến bốn trăm cây súng kíp, đủ làm sao được?

“Chê ta mang ít à?” Kim Phi nhìn Tả Phi Phi là hiểu ngay suy nghĩ của cô ấy, y vừa cười vừa nói: “Nàng đừng sợ thiếu, chỉ với một nhóm người các nàng, bốn trăm chiếc cũng đủ rồi, nhiều hơn nữa các nàng cũng không dùng hết.”

“Sao lại không dùng hết được, bọn ta có tận hai nghìn người đó.” Tả Phi Phi không đồng ý.

“Ta nhớ rõ lần trước nàng đến tìm Hạ Nhi, có thử dùng súng kíp phải không?”

Kim Phi hỏi: “Vậy có lẽ nàng biết, từ ngắm trúng mục tiêu đến bóp cò, súng kíp mất không ít thời gian, đúng không?”

“Đúng!” Tả Phi Phi gật đầu.

Thực ra cấu tạo của súng cũng không có gì quá phức tạp, Kim Phi là một tiến sỹ vật lý công nghiệp, hơn nữa đời trước y còn thực tập ở xưởng công nghiệp quân sự, nên không xa lạ gì các loại súng ống.

Nếu có đầy đủ thiết bị, đến súng máy y cũng có thể làm được.

Đáng tiếc không bột đố gột nên hồ, với tình hình của xưởng luyện gang công nghiệp hiện tại, Kim Phi chỉ có thể làm ra súng kíp, không thể tạo ra loại súng khác tân tiến hơn.

Advertisement
';
Advertisement