Trong trận chiến dốc Đại Mãng, mặc dù Kim Phi đã được tiếp xúc với quân Uy Thắng, nhưng sức ảnh hưởng lớn nhất trên chiến trường lần nó, là Cửu công chúa – nhân vật chủ đạo của trận chiến.
Kim Phi vốn còn có chút lo lắng quân Uy Thắng đến thành Du Quan không nghe lời.
Khánh Mộ Lam có thể đi cùng là tốt nhất.
“Được, vậy ta đi tìm Tả trưởng xưởng đây!”
Khánh Mộ Lam đưa súng kíp ngắn dài cho A Mai, vẫy tay chào Kim Phi, sau đó xoay người chạy đi tìm Tả Phi Phi.
Kim Phi nhìn bóng lưng của cô ấy, thầm thở dài.
Y vẫn chưa quen với thân phận của mình.
Cửu công chúa đã lên ngôi xưng đế, theo lý thuyết Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài đều là thần tử dưới quyền của Cửu công chúa.
Mặc dù bề ngoài Kim Phi không giữ bất kỳ chức quan nào, nhưng tất cả mọi người đều biết, y mới là người đưa ra chủ kiến cho Cửu công chúa, lời y nói còn có tác dụng hơn lời của cô ấy.
Đến cấp độ như y, nếu cần Khánh Hâm Nghiêu làm gì, chỉ cần trực tiếp ra lệnh là được, vốn dĩ không cần khách sáo.
Nhưng vừa nãy y còn nói “Cảm ơn” với Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam quen thân với y rồi nên sẽ không quá để ý, nhưng nếu như bị mấy tên hạ thần lòng lang dạ thú nhìn thấy Kim Phi khách sáo như vậy, không chừng sẽ mặt mũi sẽ bị giẫm lên, về lâu về dài, sẽ không nghe lời nữa.
Khánh Mộ Lam trả lời “Bệ hạ làm chủ, chúng ta là quân thần, đương nhiên phải dốc hết sức để làm”, thật ra chính là đang nhắc nhở Kim Phi điều này.
Đây cũng là lý do mà Cửu công chúa nói năng thận trọng khi ở ngoài.
Thân là hoàng đế, cô ấy buộc phải giữ uy phong, vậy mới không bị người xem thường.
Nhưng Kim Phi không có bất kỳ quan niệm giai cấp nào, tính cách cũng dễ gần, bắt y phải ra vẻ, y không làm được.
“Xem ra sau này ở bên ngoài phải chú ý lời nói cử chỉ hơn rồi!”
Kim Phi thầm tự nhắc nhở trong lòng, hoàn toàn không biết Khánh Mộ Lam đứng sau lưng y đang thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù nhà họ Khánh là gia đình võ tướng, nhưng không có nghĩa người nhà họ Khánh đều là người lỗ mãng.
Ngược lại, nhà họ Khánh có thể duy trì được nhiều năm như vậy, trong nhà có thể xuất hiện một vị quốc công, còn xuất hiện hai vị sĩ quan nắm giữ binh lực quan trọng là Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài, là rất có kiến thức chính trị.
Cả Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài đều không có dã tâm xưng đế, cũng biết với năng lực của bọn họ, vốn không có tư cách làm vua, cho nên khi Cửu công chúa và Kim Phi chiêu mộ, mới không chút do dự tuyên thệ sẽ ra sức cống hiến cho nước Đại Khang mới.
Với bọn họ, Kim Phi có sức mạnh thay đổi cả thế giới, mà Cửu công chúa lại là người có bản lĩnh làm điều đó, hai người họ kết hợp lại, những phiên vương khác vốn không phải đối thủ của họ.
Kim Phi và Khánh Hoài, Khánh Mộ Lam tâm đầu ý hợp, mà nhà họ Khánh lại là nhà mẹ đẻ của Cửu công chúa, chỉ cần bọn họ biểu hiện tốt, chờ sau khi thành lập nước Đại Khang mới, trừ hoàng gia ra, nhà họ Khánh sẽ trở thành đại gia tộc lớn nhất Đại Khang.
Đây chính là mục tiêu của Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài!
Trước khi Khánh Mộ Lam lên đường, Khánh Hâm Nghiêu đã âm thầm nhắc nhở cô ấy nhiều lần, bảo cô ấy nhất định phải cho Kim Phi và Cửu công chúa nhìn thấy thành ý của Tây Xuyên.
Từ khi nghe thấy hai chữ “Cảm ơn” từ miệng Kim Phi, Khánh Mộ Lam biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, yên tâm đi tìm Tả Phi Phi.
Kim Phi không trở về ngay, mà đứng trên boong nhìn các nữ công nhân luyện tập một hồi, sau đó mới về khoang thuyền.
Kết quả vừa về đến nơi đã thấy A Mai đang đứng trước cửa phòng mình, bước vào phòng, Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi đang ngồi trên giường mình, bưng chén sứ húp cháo.
Nhuận Nương thì đứng ở một bên bất lực nhìn bọn họ.
Thấy Kim Phi đi vào, Khánh Mộ Lam vội đặt chén cháo xuống nói: “Tiên sinh, lâu lắm không được ăn cơm do Nhuận Nương nấu, quá nhớ nên vừa nhìn thấy là không nhịn được.”