Ngược lại tiêu cục Trấn Viễn vẫn đang không ngừng chinh chiến, điên cuồng mở rộng địa bàn.

Lúc này tiêu cục Trấn Viễn rất thiếu nhân tài, cũng là lúc dễ tạo dựng sự nghiệp nhất.

Trần Phượng Chí xuất thân là con nhà võ, từ nhỏ đã lớn lên trong tiểu đoàn Thiết Hổ, với phẩm chất quân sự đã dày công tu dưỡng và kinh nghiệm chỉ huy binh lính của anh ta, đến tiêu cục Trấn Viễn, sẽ nhanh chóng có thể tự mình phụ trách một mặt.

Hơn nữa Trần Phượng Chí đã thèm muốn trang bị của tiêu cục Trấn Viễn từ rất lâu rồi, mỗi lần Kim Phi chế tạo ra vũ khí mới, trước tiên sẽ trang bị cho tiêu cục Trấn Viễn, còn dư lại mới có thể cho quân Uy Thắng, quân Thiết Lâm.

Nếu không phải vì tình cảm đối với tiểu đoàn Thiết Hổ quá sâu nặng, và vì lời trăn trối trước lúc lâm chung của cha, chỉ e là Trần Phượng Chí đã đến Kim Xuyên rồi.

"Trần tướng quân, đã lâu không gặp." Kim Phi gật đầu, đáp lại sự nhiệt tình của Trần Phượng Chí, sau đó hỏi: "Chẳng phải Mộ Lam nói lúc cô ấy đi, các ngươi vẫn chưa lên đường sao, sao đã chạy đến phía trước chúng ta rồi?"

"Mộ Lam tiểu thư ngồi ca-nô rời đi chưa được bao lâu, Ngụy đại nhân đã mang thuyền tới rồi, sau đó bọn ta lên đường ngay."

Trần Phượng Chí giải thích: "Biết tình hình thành Du Quan rất khẩn cấp, suốt đường đi bọn ta không dám thả lỏng, có thể chạy nhanh hơn được bao nhiêu thì chạy, ban đêm cũng không dám đậu thuyền lại."

Kim Phi nghe xong, trong lòng bừng tỉnh.

Trấn Viễn số hai ở trên sông Gia Lăng không thể sử dụng máy hơi nước để đi, gần như toàn dựa vào nước sông để xuôi theo dòng.

Thuyền con của nhóm Trần Phượng Chí cũng như vậy, hơn nữa bọn họ lên đường sớm hơn, chạy đến trước mặt Kim Phi cũng không lạ.

Đối phương đi đường gấp gáp như vậy, cũng một lần nữa chứng tỏ Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải không hề làm cho có, mà thật sự lo lắng cho thành Du Quan.

Lúc Trần Phượng Chí và Kim Phi nói chuyện, Ngụy Đại Đồng vẫn xắn tay áo đứng ở một bên, đến khi hai người nói xong, lúc này ông ta mới hành lễ với Kim Phi: "Kim tiên sinh!"

"Ngụy đại nhân, sao ngài cũng tới?" Kim Phi hỏi.

Trần Phượng Chí tới, Kim Phi còn có thể hiểu được, Nhưng Ngụy Đại Đồng cũng tới theo, Kim Phi nghĩ không thông cho lắm.

Kim Phi và Cửu công chúa cũng không rảnh mà đợi ở đập Đô Giang, thế nên từ năm ngoái trở đi, hạng mục đập Đô Giang vẫn luôn do Ngụy Đại Đồng toàn quyền phụ trách.

Ngụy Đại Đồng cũng không khiến Kim Phi thất vọng, vẫn luôn rất cẩn trọng, ăn ngủ gì cũng đều ở lại đập Đô Giang.

Đang trong thời đại không có máy móc lớn, loại công trình thủy lợi hoàn toàn dựa vào sức người để xây như đập Đô Giang, cực kì dễ xuất hiện tai nạn về vấn đề an toàn, nhưng từ năm ngoái đến giờ, công trình đập Đô Giang chưa từng xảy ra một vụ tai nạn về vấn đề an toàn nào gây chết người.

Thái độ làm việc và năng lực làm việc của Ngụy Đại Đồng gắn liền với việc này.

"Mạnh đại nhân rất vội vã lên đường, nhưng quân Uy Thắng rất ít đi thuyền, nên ta mới bị Mạnh đại nhân bắt trở lại làm thanh niên khỏe mạnh!"

Ngụy Đại Đồng cười giải thích: "Nghe nói tiên sinh ở trên thuyền, ta cũng đã rất lâu không gặp tiên sinh, nên cứ tới đây hỏi thăm, vừa hay gần đây thi công cũng gặp phải chút vấn đề, cũng cần hỏi ý tiên sinh."

Ngụy Đại Đồng đã từng nhậm chức ở Cục vận tải, một năm chạy rất nhiều chuyến ở sông Kim Mã, hết sức quen thuộc với vùng nước trên tuyến đường này, Mạnh Thiên Hải để cho ông ta dẫn đường là đã chọn đúng người.

Nếu không phải có Ngụy Đại Đồng đi theo, Mạnh Thiên Hải căn bản không dám chạy nhanh như vậy, càng không thể nào chạy đến phía trước Kim Phi.

"Thi công gặp phải vấn đề gì?"

Kim Phi cực kì coi trọng công trình đập Đô Giang, vội vàng hỏi.

"Tiên sinh, ta đã vẽ vài bản vẽ."

Ngụy Đại Đồng cởi hành lý sau lưng xuống, mở cái hộp như hộp đựng kiếm ra.

Trong hộp không phải trường kiếm, mà là các loại bản vẽ khác nhau được cuộn thành cuộn.

"Nơi này gió lớn, chúng ta đổi nơi khác xem đi."

Kim Phi kéo Ngụy Đại Đồng đi tới nơi trước kia y tránh gió, bảo Nhuận Nương cất các bản thảo trước kia, rồi bày bản vẽ lên trên bàn.

Sau đó, hai đội thuyền gộp lại thành một.

Buổi tối hôm đó, Ngụy Đại Đồng cũng không trở về, mà chạy đến khoang thuyền của nhóm Thiết Chùy chen lấn một đêm, sáng sớm ngày hôm sau lại cầm bản vẽ đến tìm Kim Phi.

Mặc dù không thể dùng được phi thuyền nữa, nhưng cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của tiêu cục Trấn Viễn cũng không phải hàng trưng bày, hơn nữa bọn Tương Vương, Sở vương cũng không biết Kim Phi đang ở trên thuyền, suốt đường đi cũng không dám phái người đến quấy rối, Trấn Viễn số hai thuận lợi chạy đến đất Ngô.

Nhưng mới vào đất Ngô chưa được bao lâu, Thiết Chùy lại tới báo cáo, nói trước mặt xuất hiện rất nhiều thuyền cá, còn treo lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn.

Advertisement
';
Advertisement