Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Kinh nghiệm tiêu diệt thổ phỉ chính là kinh nghiệm thực chiến duy nhất mà họ có.

Khi tiêu diệt thổ phỉ thì chủ yếu là nhân viên hộ tống thực hiện, còn quân Trấn Viễn chỉ chịu trách nhiệm giúp đỡ và phối hợp, đa số các binh lính nữ lúc mới đến thành Du Quan đều chưa từng giết người.

Trong những năm chiến tranh, có từng giết người hay chưa chính là tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá một cựu chiến binh.

Đặc biệt là khi chiến đấu bằng vũ khí lạnh, lúc chiến đao đâm vào ngực quân địch, quân địch kêu rên, giãy giụa ở trước mặt ngươi, dòng máu dính nhớp đặc sệt chảy từ cán dao xuống tay, hơn nữa khắp nơi xung quanh đều là phần còn lại của chân tay đã bị cụt, sẽ khiến cho rất nhiều tân binh gục ngã.

Nhưng lúc này các binh lính nữ Trấn Viễn đang đứng trên tường thành đều có khuôn mặt kiên quyết, ánh mắt sắc bén, hoàn toàn không nhìn thấy một chút sợ hãi nào.

Chiến trường tàn khốc, cũng là nơi tốt nhất để sàng lọc binh lính.

Qua hơn nửa tháng thủ thành, những tân binh không kịp thích ứng đã sớm chết ở dưới đao của quân địch.

Dưới tường thành, xác của quân địch chất chồng như núi, con số lên tới hàng vạn, những binh lính nữ có thể sống đến bây giờ, ai mà không có mấy cái mạng người trên tay chứ?

Lúc đầu, nghe thấy âm thanh tấn công vào thành, rất nhiều tân binh không ngủ được, nhưng bây giờ, một khi đến phiên mình nghỉ ngơi, cho dù quân địch có kêu rên thảm thiết lớn đến đâu chăng nữa thì bọn họ cũng có thể ngủ như chết!

Ngoại trừ việc đã quen với chiến trường ra thì bọn họ cũng ý thức được tính quý giá của thời gian nghỉ ngơi.

Từ sau khi lương thực và cỏ bị đốt, công cuộc công thành của người Đông Man chưa từng dừng lại dù chỉ một giây, hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể phát động một hai cuộc tấn công dữ dội.

Lúc này, cho dù có lựu đạn và gói thuốc nổ, chỉ dựa vào những nhân viên hộ tống và binh lính nữ luân phiên ca trực cũng không ngăn được số lượng quân địch như núi như biển không giống bình thường, tiểu đội đang nghỉ ngơi cũng phải lập tức đến tường thành để hỗ trợ.

Thói quen vừa nằm xuống là ngủ của các binh lính nữ, chính là được hình thành như vậy.

Hơn nữa một khi đã vào giấc ngủ, trừ phi gõ chiêng đồng để dậy, nếu không thì cho dù lựu đạn có nổ ở bên cạnh, bọn họ cũng có thể ngủ ngon.

Lúc này, Lưu Thiết vừa ra lệnh cho cận vệ đi gõ chiêng đồng, đánh thức các nhân viên hộ tống và binh lính nữ đang nghỉ ngơi.

Bởi vì liên quân Tấn Man ở bên dưới tường thành phía nam lại vừa phát động một đợt tấn công ác liệt mới.

Sau khi lương thực và cỏ bị đốt, Phùng Thế Tài cũng áp dụng chiến lượng tương tự như vua Đông Man, để cho binh phủ xua đuổi một lượng lớn người dân tấn công tường thành phía nam.

Lúc đầu, người dân còn sợ hãi, lúc tấn công vào thành còn do dự, Phùng Thế Tài mạnh mẽ ép buộc quá cũng không được, nên cũng không ép bọn họ nữa, mà nhanh chóng giảm nguồn cung cấp thức ăn cho bọn họ.

Vài ngày sau, đợi đến khi người dân đều đói không chịu được rồi, Phùng Thế Tài lại nói với bọn họ rằng muốn sống thì chỉ có con đường đánh hạ thành Du Quan này là có thể đi.

Thật ra người dân cũng biết lương thực với cỏ bị đốt, bọn họ chính là người chết đói đầu tiên, nhưng đói khát là một quá trình chậm rãi, cho đến lúc tuyệt vọng, bọn họ thà bị đói cũng không bằng lòng đi tấn công vào thành.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, còn có rất nhiều người dân đã đói đến mức không chịu nổi nữa, có người đi trộm lương thực của binh phủ, cũng có người đi ăn rễ cây.

Nhưng vào mùa đông, mặt đất bị đông cứng, bọn họ lại không có dụng cụ nên chỉ có thể dùng tay để đào.

Thật vất vả đào qua lớp đất đông cứng, kết quả phát hiện rễ cây vào mùa đông cũng đã khô héo, căn bản không thể nhai được.

Nếu như đang ở đất Tấn, quê hương của bọn họ, bọn họ còn có thể có ý nghĩ chạy trốn, nhưng nơi này là cánh đồng hoang vu, cho dù bọn họ chạy thoát thì có thể chạy trốn đến đâu chứ?

Sức mạnh của đói khát rất lớn, Phùng Thế tài còn phái người kích động trong đám người dân, nói với bọn người dân rằng lương thực bên trong thành Du Quan là vô tận, người dân đã đói đến đỏ mắt dần dần mất đi lý trí, từ ngày hôm qua đã bắt đầu liều mạng tấn công vào thành.

Áp lực ở tường thành phía nam tăng lên gấp đôi, Lưu Thiết cũng phải đến tường thành phía nam để chỉ huy.


Nhưng không bột đố gột nên hồ, bây giờ thuốc nổ và lựu đạn đều đã dùng hết rồi, nhà cửa bên trong thành cũng đều đã bị phá hủy, cho dù Lưu Thiết đích thân đến chỉ huy thì sao chứ?
Advertisement
';
Advertisement