Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhân viên hộ tống và binh lính nữ cũng nghe thấy tiếng nổ truyền tới từ phía Nam, rối rít quay đầu nhìn phía Nam.

Bọn họ không có kính viễn vọng, không thấy được cờ đen, nhưng giây tiếp theo đã thấy một quả pháo hoa màu vàng nở rộ trên bầu trời phía Nam.

"Viện binh tới rồi!"

"Kim tiên sinh tới rồi!"

Trên tường thành Du Quan ngay lập tức trở nên sôi sục.

Chế tạo pháo hoa cần dùng đến thuốc nổ, trên thế giới này, trước mắt chỉ có tiêu cục Trấn Viễn có năng lực chế tạo pháo hoa.

Pháo hoa màu vàng là màu sắc dành riêng cho Kim Phi!

Phía Nam xuất hiện pháo hoa màu vàng, chứng tỏ Kim Phi đến rồi!

Kể cả Lưu Thiết cũng không ngờ quân tiếp viện có thể tới nhanh như vậy, càng không ngờ quân tiếp viện sẽ tới từ đất liền phía Nam.

Theo bọn họ nghĩ, cho dù Kim Phi có phái người tiếp viện, hẳn cũng ngồi Trấn Viễn số hai tới bằng đường biển.

Không chỉ nhóm Lưu Thiết nghĩ như vậy, Phùng Thế Tài và vua Đông Man cũng nghĩ như vậy.

Vua vì thế còn phái ra số lượng lớn bè gỗ phân tán khắp mặt biển cách đó mười mấy dặm để tiến hành canh gác, một khi phát hiện có thuyền bè đến gần, lập tức đốt bè gỗ lên dùng khói báo hiệu.

Kim Phi cũng cân nhắc đến điều này, nên cập bến ở cửa sông Loan Hà cách đó hơn một trăm dặm.

Liên quân Tấn Man lần này đã dốc hết sức lực ra, nhưng những người đi đầu vẫn là người dân, trong đó có xen lẫn các nhóm binh phủ nhỏ.

Quân Định Biên và tàn quân Đông Man ở phía sau, chuẩn bị đợi đến khi người dân tiêu hao nhiều đạn dược của quân Bắc phạt hơn một chút, bọn họ lại đi lên.

Nếu như người dân và các nhóm binh phủ nhỏ có thể chiếm đoạt thành trì, vậy thì càng tốt.

Cuối cùng ai ngờ Kim Phi mở đường máu đi ra từ phía sau?

Liên quân Tấn Man bị đánh trở tay không kịp, binh lính cầm cờ trực tiếp bị lựu đạn do xe bắn đá di động ném tới hạ gục, cột cờ cũng bị nổ bay rồi.

Thời đại của vũ khí lạnh, truyền lệnh trên chiến trường chủ yếu dựa vào trống trận, chiêng đồng và cờ hiệu.

Lá cờ lớn của người chỉ huy còn là chỗ dựa của toàn quân, cờ soái ngã rồi, hậu quả cực kì nghiêm trọng.

Giống như bây giờ, người dân và binh phủ đang tấn công thành ở phía trước cũng nghe thấy tiếng nổ từ phía sau truyền tới rồi, nghiêng đầu nhìn về phía sau, phát hiện không thấy cờ soái phe mình đâu nữa!

Đây là một đòn tấn công cực kì lớn vào tinh thần của liên quân Tấn Man, ngay cả tiết tấu tấn công thành cũng chậm lại một chút.

Trước kia bọn chúng tấn công quân Bắc phạt từ phía Nam và phía Bắc, bây giờ phía sau xuất hiện kẻ địch, bọn chúng biến thành đối tượng bị tấn công từ phía Nam và phía Bắc!

Phùng Thế Tài không hổ là cựu tướng quân, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, trước tiên cho người giơ cờ soái dự bị lên, đồng thời ra lệnh cho quân Định Biên và tàn quân Đông Man đổi phương hướng, ngăn cản quân tiếp viện.

Đáng tiếc quân Uy Thắng và nữ công nhân núi Thiết Quán căn bản không cho bọn chúng cơ hội phản kích!

Trước khi ra tay, bọn họ đã lắp ráp xong tất cả xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng di động rồi.

Quân Định Biên và tàn quân Đông Man mới vừa xoay người lại, còn chưa kịp tạo thành trận hình, đã nghe thấy hàng loạt âm thanh lên dây cung truyền tới từ phía Nam.

Sau đó, những hàng tên của cung nỏ hạng nặng lao ra từ màn sương sớm, rít gào bay vào trận địa của liên quân Tấn Man.

Sau đó lại là một tràng tiếng rít.

Nhưng tiếng rít lần này truyền tới từ đỉnh đầu.

Phùng Thế Tài ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên bầu trời phía Nam xuất hiện rất nhiều điểm đen nhỏ, bay thẳng tới đập vào trận địa phe mình.

Không cần Phùng Thế Tài nhắc nhở, binh lính liên quân Tấn Man có khiên, vội vàng giơ khiên lên định ngăn lại.

Đáng tiếc thứ mà quân tiếp viện ném tới không phải đá, mà là lựu đạn và vò dầu hỏa, khiên căn bản không chặn được!

Advertisement
';
Advertisement