“Bà cô ơi, cô tránh xa thuốc nổ một chút!”
Thiết Chùy nhìn thấy nhanh chóng chạy qua lấy thuốc nổ đi.
“Tiên sinh, xin lỗi, chúng tôi không biết ngài sẽ đến.”
Cô gái ôm thuốc nổ đỏ mặt xin lỗi với Kim Phi.
Lưu Thiết bận đi tiếp viện ở tường thành phía bắc, không kịp cử người đi thông báo cho trại thương binh.
Họ nghe thấy có người hô “Thắng rồi” ở tường phía nam, nhưng họ không chắc tiếng hô đó là phía mình hay phía địch, cho nên cứ ôm túi thuốc nổ không dám đặt xuống.
“Đừng nói xin lỗi nữa, mọi người đều rất giỏi!”
Kim Phi trịnh trọng hành lễ về phía những thương binh và cô gái quân y có mặt ở đây.
Ngoại trừ người bị thương ở tay, những thương binh khác và cô gái quân y đều nhanh chóng đáp lễ.
“Tiên sinh, những anh em tử trận được sắp xếp bên đó.”
Điền tiên sinh chỉ tay vào trong phòng, đưa Kim Phi qua đó.
Trong phòng là một lối đi rộng khoảng bốn mươi mét vuông, sàn nhà cũng trải rơm, trên đống rơm lần lượt là thi thể của các nhân viên hộ tống và binh lính nữ.
Cũng may bây giờ là mùa đông, thi thể không thối rữa, cũng không có mùi lạ.
Kim Phi thở dài một tiếng, bỏ mũ xuống, chậm rãi cúi đầu về hướng trong phòng.
Sau đó y trầm giọng nói: “Tất cả thi thể của anh em đã tìm về hết chưa?”
"Khi mấy anh em trinh sát đi về phía bắc để nghe ngóng tin tức bị Đông Man phát hiện, thi thể không tìm lại được... bị Đông Man man lột da và treo bên ngoài..."
Điền tiên sinh run rẩy trả lời.
Kim Phi quay đầu lại khi nghe thấy điều này, sự tức giận trong mắt y gần như bùng phát!
“Ông nói gì cơ?”
Kim Phi đi tới bên rìa của tường thành, nhìn theo hướng Điền tiên sinh chi, quả nhiên nhìn thấy ở nơi chiến trường có một cái giá gỗ, dưới giá gỗ treo ba thi thể đẫm máu đỏ.
Ở thời đại vũ khí lạnh này, việc hành hạ tù binh tới chết để dọa quân địch là chuyện thường xảy ra.
Nhưng bình thường chỉ là chặt đầu và chôn sống, rất ít khi dùng tới lột da.
Thứ nhất, lột da là việc rất tinh tế, tốn nhiều thời gian, thứ hai là quá tàn nhẫn, cũng rất dễ khơi lên nỗi sợ của quân địch, khiến chúng liều mạng mà kháng cự, tới lúc đó lại gây thương vong cho bên mình.
Tấn công thành tới bây giờ, người Đông Man chết vô số, vua Đông Man rất căm hận nhân viên hộ tống và nữ binh.
Nhưng bọn chúng lại là bên tấn công, dù cũng đã gây thương vong rất lớn cho các nhân viên hộ tống và nữ binh, nhưng chúng đâu thể bắt nhân viên hộ tống từ trên tường thành xuống.
Những nhân viên hộ tống bị bắt chính là những lính trinh sát trong đêm đình chiến được Lưu Thiết phái ra để canh gác, vì sợ quân địch đánh lén.
Lúc ấy quân địch đã đoán được Lưu Thiết sẽ phái trinh sát ra, nên đã chuẩn bị từ trước.
Ngay khi các nhân viên hộ tống trinh sát vừa mới đặt chân lên địa bàn của quân địch đã bị chúng bao vây.
Vua Đông Man vì muốn xả giận nên đã tra tấn những nhân viên hộ tống này cực kỳ tàn nhẫn, cuối cùng còn lột da rồi treo thi thể lên ở bên kia chiến trường.
Lưu Thiết rất tức giận, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Vua Đông Man còn ước gì anh ta đi cướp lại thi thể.
Kim Phi buông kính viễn vọng xuống, đôi mắt hơi nhắm lại!
Nhưng mọi người xung quanh đều thấy hai bàn tay y siết chặt lại, bả vai run run, rõ ràng là y đang cực kỳ tức giận!
“Tiên sinh, đây là phép khích tướng của quân địch, ngài đừng để chúng làm ảnh hưởng!”