Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Sau khi ca-nô đánh chìm gần một phần năm số bè gỗ, cuối cùng các bè gỗ cũng đã tản ra.

Sau đó Hách Liên Hùng lập tức ra lệnh cho người vẫy cờ, truyền lệnh cho bè gỗ bao vây ca-nô, chuẩn bị sẵn sàng dùng lợi thế về số lượng để bao vây ca-nô giống như đối phó với Trấn Viễn số một.

Hướng chuyển động của máy bắn đá trên ca-nô cực kỳ bất tiện, hơn nữa trên mỗi ca-nô cũng chỉ lắp đặt hai máy bắn đá, một khi bị bao vây thì thực sự rất nguy hiểm.

Nhưng nếu Kim Phi dám phái ca-nô đến, làm sao lại có thể không nghĩ đến điều này được?

Nhận thấy bè gỗ đã phân tán, hơn nữa lại bị bao vây từ nhiều hướng, ca-nô lập tức khởi động, chạy về phía bắc.

Đi về phía bắc bè gỗ chỉ có thể chèo, ca-nô lại linh hoạt hơn so với Trấn Viễn số một rất nhiều nên dễ dàng bỏ xa bè gỗ.

"Hừ, coi như các ngươi chạy nhanh!"

Hách Liên Hùng nhổ nước bọt về hướng ca-nô rời đi.

Nhưng một giây sau, vua lại quất roi vào mặt hắn ta.

"Nhanh phái người canh gác phía bắc đi, nếu lại xảy ra chuyện như thế này nữa, bổn vương sẽ chém đầu ngươi!"

"Vâng!" Hách Liên Hùng liên tục gật đầu, quay người đi sắp xếp bè gỗ tiến hành canh gác ở phía bắc.

Nhóm bè gỗ đã giải tán trước đó nhìn thấy ca-nô đã rời đi, lại bắt đầu tụ tập lại bên ngoài bến tàu thành Du Quan.

Không còn cách nào khác, gần đây gió hơi mạnh, một chiếc bè gỗ đơn lẻ trôi trên biển quả thực quá lạnh, dựa chung một chỗ có thể cản gió.

Nhưng bọn họ vừa mới tụ tập lại, bè gỗ đi về phía bắc mới chèo được vài trăm mét, đã nhìn thấy ca-nô đi một vòng từ hướng Đông trở lại.

Chỉ một đợt tấn công, vài chiếc bè gỗ đi đến phía bắc canh gác đã bị lật, sau đó ca-nô cũng không giảm tốc độ, lao thẳng về phía nhóm bè gỗ vừa mới tập hợp lại.

"Nhanh, tản ra đi!"

Hách Liên Hùng lo lắng hét lên.

Nhưng tốc độ của ca-nô quá nhanh, bè gỗ còn chưa kịp tản ra ca-nô đã phát động một cuộc tấn công tiếp theo.

Sau khi trả giá gần 1/5 số bè gỗ thì cuối cùng bè gỗ đã tản ra.

Lần này không cần vua và Hách Liên Hùng hạ lệnh, binh lính Đông Man trên bè gỗ đã chủ động bao vây ca-nô.

Nhưng làm sao thuyền chèo bằng tay có thể chạy nhanh hơn máy hơi nước được?

Ca-nô đổi hướng lại chạy về phía bắc.

Nhưng lần này không đi quá xa, mà tuần tra vòng bên ngoài, tấn công các bè gỗ ở vị trí bên ngoài rìa.

Bè gỗ không thể nhanh bằng ca-nô, khoảng cách tấn công lại không bằng máy bắn đá trên ca-nô, chỉ có thể chịu đánh.

Mặc dù cuộc tấn công này không nhanh như trước, nhưng nếu liên tục không ngừng, nhiều nhất là trong vòng một ngày, ca-nô sẽ phá hủy từng chiếc bè gỗ từng chút một.

Vua và Hách Liên Hùng tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có cách nào khác.

Sau khi suy nghĩ, vua chỉ có thể hạ lệnh cho nhóm bè gỗ giải tán và tự chạy trốn giữ mạng.

Những binh lính trên bè gỗ đã bị đánh cho sợ run lên, sau khi nhận được mệnh lệnh, tranh nhau treo buồm lên xuôi theo gió chạy trốn về phía nam.

Chỉ có sáu chiếc ca-nô, căn bản không thể đuổi kịp hết tất cả các bè gỗ.

Chẳng bao lâu, vùng biển bên ngoài bến tàu thành Du Quan trở nên trống rỗng, chỉ còn lại sáu chiếc ca-nô.

Nhưng đúng vào lúc này, vua Đông Man nhìn thấy có bốn chiếc ca-nô đang lao nhanh về phía bến tàu.

Cánh cổng bên ngoài bến tàu cũng từ từ mở ra, để ca-nô đi vào.

Vua Đông Man nhìn chằm chằm vào ca-nô một lúc, sau đó đột nhiên cau mày quay sang đội trưởng cận vệ: "Gọi hai người từ thành nam về ngày hôm qua đến đây!"

Advertisement
';
Advertisement