Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Rất nhiều quân tốt thí tự biết mình lành ít dữ nhiều, cho nên trước khi tới đây, đã để lại quần áo cho trẻ con nhà mình.

Khi tấn công thành người đông như kiến, mọi người chen lại thì vấn đề không lớn, những chiến hữu ở ngoài sẽ ngăn gió rét thay.

Nhưng bây giờ tuyết rơi rồi, rất nhiều quân tốt thí bèn không chống đỡ nổi nữa.

Tuyết rơi xuống người tan thành nước, quân tốt thí vốn cơ hàn khốn khổ vì vậy rất nhanh không chịu nổi nữa, dần dần bắt đầu lạc đội, mặc cho quân giám sát phía sau có xua đuổi thế nào cũng vô ích.

Không phải quân tốt thí không muốn đi, mà là chân của họ bị đông cứng rồi, không thể cử động được.

Một gã trợ tá trong tộc của vua Đông Man phát hiện thái độ của quân tốt thí ngày càng tiêu cực, lén gọi vua Đông Man sang một bên, đề nghị hắn tạm dừng công kích, để cho quân tốt thí quay về tránh tuyết trước, chờ ngừng tuyết rồi hãng tiếp tục.

Phụ tá có thể nhận ra, vua Đông Man đương nhiên cũng nhận ra.

Mặc dù hắn hết sức không cam lòng, nhưng chỉ đành ra lệnh rút lui.

Có đạn dược là có sức mạnh, Đông Man vừa rút quân, Kim Phi đã sắp xếp cho quân Uy Thắng xuống dọn dẹp thi thể.

Lúc này núi xác còn chất cao hơn tường thành, đội súng kíp buộc phải ngước đầu lên bắt, không dọn dẹp là không được.

Vua Đông Man vội phái người tới gây nhiễu, hơn nữa còn phái ra quân tinh nhuệ trong bộ lạc của mình.

Kim Phi chọn đường lối quân tinh nhuệ, vua Đông Man phái người còn tinh nhuệ hơn đến, còn có thể mạnh hơn quân Bắc phạt được trang bị súng kíp ư?

Đối mặt với mấy trăm người gọi là quân tinh nhuệ Đông Man, Kim Phi bỏ qua ưu thế về tường thành, phái tiểu đoàn Thiết Hổ bảo vệ một tiểu đội súng kíp, chủ động giết ra ngoài thành.

Dưới sự phối hợp của xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, cái gọi là đội quân tinh nhuệ của Đông Man không trụ nổi ngay cả một nén hương, toàn quân chết hết!

Sau khi đánh xong, tiểu đoàn Thiết Hổ và tiểu đội súng kíp này cũng không quay lại tường thành, mà tập hợp lại ở bãi đất trống cách tường thành mấy chục mét dùng thi thể xây nên một hàng phòng ngự đơn giản, coi như nơi đóng quân.

Vua Đông Man giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì, chỉ đành trơ mắt nhìn quân Uy Thắng dọn dẹp thi thể.

Mấy ngàn người quân Uy Thắng đến, tốc độ xử lý thi thể nhanh hơn nhiều so với mấy trăm nhân viên hộ tống lúc trước, còn chưa đến nửa đêm đã dọn dẹp sạch sẽ thi thể dưới tường thành.

Lần này quá nhiều thi thể, tường thành Bắc không chứa nổi nữa, chỉ có thể ném vào trong thành.

Cũng may bây giờ là ngày đông giá rét, thi thể không thối rữa, nếu không nhiều thi thể như vậy thối rữa ra sẽ tạo thành độc khí, có thể biến thành Du Quan thành tòa thành chết.

Thi thể chất đống dưới tường thành đã được dọn dẹp sạch sẽ, tiểu đoàn Thiết Hổ và đội súng kíp cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, thay nhau yểm trợ rút về cửa thành Bắc

Theo một tiếng “cót két” vang lên, cửa thành Bắc từ từ mở ra.

Đây cũng là lần đầu tiên cửa Bắc được mở, sau khi bắt đầu trận chiến tấn công thành.

Tiểu đoàn Thiết Hổ và đội súng kíp vừa vào đã thấy Kim Phi dẫn theo Tả Phi Phi, Lưu Thiết, Khánh Mộ Lam và những người khác, đứng trong cửa động chờ họ.

Phía sau bọn họ còn có một hàng dài nồi gang đang bốc hơi nóng.

“Mọi người vất vả rồi, mau đến uống chút canh dê cho ấm người!”

Thiết Chùy đang tổ chức cho tiểu đoàn Thiết Hổ và đội súng kíp uống canh, thì Trần Phượng Chí hào hứng chạy lại bên cạnh Kim Phi.

“Haha, vẫn là đi theo tiên sinh đánh giặc sướng hơn!”

“Không thì ngươi đừng về Tây Xuyên nữa, ở lại Kim Xuyên với tiên sinh đi!” Mạnh Thiên Hải tức giận liếc Trần Phượng Chí một cái.

“Nếu tướng quân và Khánh đại nhân thả người, vậy ta lập tức đi theo Kim tiên sinh!”

Trần Phượng Chí không chút do dự nói: “Bây giờ Tây Xuyên quá nhàm chán, ở cùng các anh em tiêu cục Trấn Viễn thoải mái hơn, đánh bao nhiêu trận cũng không hết!”

Thật ra anh ta đã muốn đi theo Kim Phi từ lâu rồi, chỉ là nhà họ Trần đã có mấy đời đi theo nhà họ Khánh, Khánh Hâm Nghiêu lại rất tin tưởng anh ta, còn giao tiểu đoàn Thiết Hổ tinh nhuệ nhất cho anh ta quản lý, Trần Phượng Chí không tiện từ chối mà thôi.

Bây giờ lời vừa nói đến đây, vừa hay có hàm ý thăm dò Mạnh Thiên Hải, cũng coi như là tỏ rõ thái độ trước mặt Kim Phi, thuận tiện xem thử phản ứng của y.

Nhìn thấy cảnh thuộc hạ của anh trai phản bội ngay trước mặt mình, khiến Khánh Mộ Lam cảm thấy cực kỳ khó chịu, nghiêng mắt liếc nhìn Trần Phượng Chí, sau đó chuyển chủ đề: “Tiên sinh, ngài nói xem ngày mai bọn Đông Man còn dám đến tấn công thành tiếp không?”

“Ta không thể nói trước được.” Kim Phi lắc đầu: “Nhưng bọn chúng không đến, chúng ta sẽ đi đánh bọn chúng!”

“Đi đánh chúng hả?”

Khánh Mộ Lam sợ hết hồn, mấy người Mạnh Thiên Hải, Tả Phi Phi cùng quay đầu nhìn y.

Advertisement
';
Advertisement