Khánh Mộ Lam hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn thuyết phục: "Khi ở dốc Đại Mãng, quân chủ lực của Đan Châu gần như đã bị chúng ta tiêu diệt, vả lại họ còn không có ngựa chiến nên Đại Tráng và Hầu Tử mới thành công được.
Còn bây giờ thì sao? Ngựa chiến của địch vẫn tốt, mấy chục ngàn kỵ binh chỉ cần xung phong một cái là có thể dìm chết một ngàn người chúng ta!”
"Ở đây và dốc Đại Mãng không giống nhau!"
Kim Phi gật đầu nói: "Ở dốc Đại Mãng chúng ta chưa có súng kíp!"
Kim Phi thấy Khánh Mộ Lam muốn nói gì nên đã nhanh chóng xua tay ngăn lại: "Đến lều trại nói đi, các ngươi nghe hết kế hoạch của ta trước đã, nếu thực sự thấy không được thì nghĩ cách khác!”
Dù Kim Phi có tự tin nhưng không lại tự kiêu, vẫn có thể lắng nghe ý kiến của người khác
Kim Phi đã nói như vậy, đám người Khánh Mộ Lam cũng đành gật đầu theo y ra khỏi đó.
Dù tất cả nhà cửa ở thành Du Quan đã bị Lưu Thiết phá hư, Kim Phi cũng ngại giành phòng với những người bị thương, nên chỉ có thể ở trong mấy lều tạm như các nữ công nhân.
Trở lại trong lều, Nhuận Nương đang ngồi dưới đèn vá áo, nhìn thấy Kim Phi dẫn người vào thì cô ấy vội vàng đứng dậy rót nước cho mọi người.
Dù sao y cũng là người đứng đầu Đại Khang nên lều của Kim Phi tương đối lớn, được Nhuận Nương dùng rèm chia làm hai bên.
Cô ấy và Kim Phi ngủ ở phòng trong, bên ngoài coi như là chỗ làm việc của y, ở giữa có một cái bàn và trên đó có một cái bản đồ.
Biết bọn Kim Phi có chuyện nghiêm túc muốn nói, nên rót nước xong Nhuận Nương đã đi vào phòng.
Kim Phi ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, y vừa định nói chuyện đã nghe thấy có tiếng bước chân ở ngoài truyền đến.
Thiết Chùy đứng ở cửa xốc rèm nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, Trịnh Trì Viễn đến rồi!”
"Tới đúng lúc lắm,” Kim Phi gật đầu: “Cho anh ta vào đi!"
Rèm bị xốc lên, Trịnh Trì Viễn mang theo một cơn gió lạnh đi vào.
Nhìn thấy Kim Phi, anh ta quỳ một gối xuống nói: "Trịnh Trì Viễn kính chào Quốc sư đại nhân! Thủy quân tiếp viện đến muộn, xin tiên sinh trách phạt!”
Kim Phi không nói gì mà nhìn chằm chằm Trịnh Trì Viễn một lúc, y đang muốn phân biệt xem thời gian trước anh ta đi Đông Hải là thực sự đi đánh cướp biển hay là cố tình trốn tránh y.
Đáng tiếc y không có năng lực nhìn mặt đoán ý như Cửu công chúa, Trịnh Trì Viễn còn cúi đầu xuống nên y thực sự không đoán được.
Thế nên Kim Phi hỏi thẳng: "Nghe nói Trịnh tướng quân đuổi bắt cướp biển tóc vàng, có bắt được không?"
"Thoát hai chiếc, số còn lại đều đuổi kịp!"
Trịnh Trì Viễn quay ra ngoài vỗ tay, hai thủy quân đẩy hai tên cướp biển tóc vàng bị trói bằng dây thừng đi vào.
"Tiên sinh, không phải lần trước ngài nói muốn tìm mấy cái miệng để hỏi thăm tình hình các nước phía Tây sao, đây là hai tên thủ lĩnh của đám cướp biển.”
Trịnh Trì Viễn nói: “Tiếc là họ nói gì chúng ta đều không hiểu, ta nghe nói cướp biển nước X có thể trao đổi với bọn họ, nên đã cho người đi bắt cướp biển nước X, chỉ cần tìm được là có thể cho người đưa tới đây.''
Kim Phi nhìn thoáng qua mấy tên cướp biển, y đứng dậy, bước tới đỡ Trịnh Trì Viễn dậy, nhỏ giọng nói: “Trịnh tướng quân vất vả rồi, đứng dậy đi!”
Đến lúc này tảng đá trong lòng Trịnh Trì Viễn mới hạ xuống.
Trước đó anh ta rời đi để truy lùng cướp biển là thật, sau đó nhận được truyền tin nghe nói Kim Phi muốn đi tiếp viện cho thành Du Quan, còn đích thân đến bến tàu thủy quân tìm anh ta, Trịnh Trì Viễn đã lập tức dẫn theo hạm đội thủy quân trở về với tốc độ nhanh nhất.
Buổi sáng anh ta còn tự mình ra tay đuổi giết bè gỗ Đông Man, để thể hiện một chút trước mặt Kim Phi, bận rộn mãi đến bây giờ mới trở về.
Trước khi bước vào, lòng Trịnh Trì Viễn thấp thỏm không thôi vì sợ sẽ bị Kim Phi trách tội.
Bây giờ đích thân Kim Phi đã đỡ anh ta đứng dậy, Trịnh Trì Viễn cũng hiểu được y đã không muốn truy cứu anh ta.
Đây là lần đầu tiên bọn Khánh Mộ Lam nhìn thấy một người phương Tây tóc vàng mắt xanh, họ nhịn không được mà tò mò quan sát.