Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

William Smith lớn lên trong bầu không khí văn hóa này nên từ nhỏ hắn đã vô cùng tôn sùng cướp biển, khi trưởng thành đã lập tức dùng hết tiền tiết kiệm để ra biển phiêu lưu và trở thành cướp biển.

Vì là lần đầu tiên nên hắn không đi quá xa mà chỉ lang thang quanh bờ biển phía nam Địa Trung Hải, nhưng hắn đã rất may mắn khi phát hiện ra một mỏ bạc ở châu Phi trong chuyến đi biển đầu tiên.

Mặc dù trữ lượng mỏ bạc kia cũng không lý tưởng lắm, nhưng việc khai thác lại cực kỳ thuận tiện.

Dưới chân núi nơi mỏ bạc có một bộ lạc bản địa, đáng tiếc là họ quá lạc hậu, vẫn mặc da thú, vũ khí chủ yếu là giáo gỗ và rìu đá, căn bản là không thể địch lại được bọn cướp biển cầm kiếm và mặc áo giáp.

William Smith không chỉ cướp mỏ bạc mà còn bắt giữ toàn bộ người dân trong bộ lạc này, đàn ông thì ép đi khai thác quặng, phụ nữ thì bị bắt trói về bán làm nô lệ.

Lần đầu tiên ra biển, William Smith đã kiếm được vô số của cải, số tiền kiếm được đã gấp mười mấy lần số tiền đầu tư.

Dù là cậu hai của gia tộc Smith, thì đây cũng là một khoản thu nhập rất đáng kể.

Thế nên hắn càng nhiệt tình hơn với nghề cướp biển, lấy mỏ bạc làm tài sản thế chấp, càng ngày càng mua nhiều thuyền lớn và đi đến những nơi xa hơn nữa.

Mấy năm tiếp theo, William Smith dẫn đội cướp biển của mình rong ruổi qua lại trên biển, cướp bóc từng bộc lạc và khoảng cách họ đi cũng ngày càng xa hơn.

Phải nói rằng trong mấy năm qua William Smith rất may mắn, hắn không chỉ trả hết nợ thế chấp bên ngoài mà còn gia tăng tài sản của mình lên gấp nhiều lần, lại còn chiếm đóng một thuộc địa lớn ở bờ biển phía tây Hồng Hải. Sau đó còn xây dựng bến tàu và cung cấp cho hạm đội cướp biển dưới trướng mình sử dụng.

Những thành tích này đã khiến William Smith trở thành một trong những thanh niên chói sáng nhất trong gia tộc Smith và thậm chí là cả quần đảo Nalap, đồng thời cũng trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng nhiều tiểu thư quý tộc.

Thế nên tham vọng của William ngày càng lớn, hắn đã không còn thõa mãn với châu Phi lạc hậu và bắt đầu chuyển hướng về phương đông.

Hắn đã từng bắt được vài tên cướp biển khác, nghe những tên cướp biển này nói rằng xa hơn về phương đông có một quốc gia cực kỳ giàu có, lại còn rất yếu ớt.

William cũng tìm thấy những đồ sứ và lá trà tinh xảo cũng như quần áo làm bằng lụa từ các tàu cướp biển Trung Á.

Wiliam đã làm cướp biển nhiều năm, nên đã lập tức nhận ra rằng những thứ này sẽ mang lại cho hắn lợi nhuận khổng lồ cỡ nào nếu lấy những thứ này bán sang châu Âu!

Kể từ ngày đó, William tràn đầy khao khát đất nước này.

Sau hơn một năm lên kế hoạch và chuẩn bị, William đã bắt đầu hành trình xa xôi này.

Dù có những tên tù binh Trung Á dẫn đường, William vẫn phải mất hơn một năm mới có thể vượt qua eo biển Malip và tiến vào hải vực Nam Hải.

Nhưng tại đây, họ gặp phải cướp biển nước X, hai bên đã giao chiến nhiều lần trên biển, cuối cùng William đã đánh bại cướp biển nước X bằng một con thuyền viễn dương mạnh hơn.

Cướp biển nước X sinh ra để bắt nạt kẻ yếu, khi làm cướp biển ức hiếp người khác thì cả đám đều là ác quỷ. Thấy không thể đánh bại William thì lại quỳ xuống trở thành một con chó liếm đế giày, chủ động dâng vàng, bạc, mỹ nữ lên để mong được hợp tác.

William mới đến, trời xa đất lạ nên cũng đồng ý hợp tác.

Sau khi hợp tác với bọn cướp biển nước X, William đã gây lên sóng gió, cướp bóc khắp nơi ở vùng biển phía nam Đại Khang.

Nhưng lúc này phía nam của Đại Khang vẫn còn tương đối lạc hậu, ngoài trà ra thì William không thích thứ nào nên đã đến Đông Hải theo sự xúi giục của cướp biển nước X.

Sau đó gặp phải Trịnh Trì Viễn.

Sau khi Thủy quân Đông Hải trang bị cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá do Kim Phi viện trợ, Trịnh Trì Viễn luôn muốn kiếm đối tượng để đánh một trận cho hả, William đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Nghe tin có tên cướp biển tóc vàng cấu kết với cướp biển nước X để cướp bóc làng chài, Trịnh Trì Viễn lập tức dẫn hạm đội của mình truy đuổi và chặn hạm đội cướp biển của William ở một bến cảng

Hạm đội cướp biển không phải là đối thủ của thủy quân Đông Hải, William bị thủy quân Đông Hải bắt giữ sau khi bị tổn thất rất nhiều tàu.

Trước đây luôn là William bắt giữ người khác, điều này mang lại cho hắn cảm giác thành tựu và cũng là niềm vui lớn nhất của hắn khi làm cướp biển.

Nhưng sau khi trở thành tù binh, William nhận ra nỗi sợ hãi khi trở thành tù binh.

Advertisement
';
Advertisement